Cả đời , vì bố nuôi một đứa con trai. đ.á.n.h cắp mười bảy năm. Còn ông là một súc vật, chỉ quản cho sống sót mà thôi.
chỉ học vài năm giáo d.ụ.c bắt buộc bỏ học sớm. May mắn là , đó bước xã hội bươn chải.
Hai mươi tuổi .
Ngoài việc nấu cơm chiên ngon, chẳng gì cả, chẳng bất kỳ ưu điểm nào.
thường những sinh viên đại học cùng tuổi với , họ đến mua cơm, thỉnh thoảng họ cầm máy tính bảng, bên trong là kiến thức.
Cùng một trọng lượng, trong cặp chỉ dụng cụ và cơm, hoặc một đống đồ lộn xộn để từ bao giờ.
Vương Quốc Hoa đang bàn với : "Con ở nhà dành nhiều thời gian hơn cho con , bà nhớ con lắm. Bố sẽ ngoài tìm việc , con cũng đừng lo lắng về tiền mượn."
móc thẻ ngân hàng trong túi : "Tiền con thể kiếm, con sẽ mua một chiếc xe đẩy cơm chiên khác, phố ẩm thực bán là ."
Đối mặt với tương lai, hai bố con chúng chuyện cực kỳ xa lạ.
Thậm chí chúng chuyện còn chút khách sáo.
Mười mấy năm trống vắng khiến chúng luôn mang một vẻ xa lạ nào đó.
chạy trốn, thăm .
Bà trong sân, yên tĩnh, chỉ là đang cầm một cuốn sách để .
một cảm giác mãnh liệt, sang Vương Quốc Hoa đang định ngoài : "Bố, con sẽ chữa khỏi bệnh cho ."
Ông như sững , đầu : "Con gọi là gì?"
"Bố."
"Ai." Ông lau nước mắt: "Con xem bố , năm mươi tuổi , động một tí là . đây là đầu tiên con gọi là bố kể từ khi con mất tích."
Đến gần kỹ, Tống Quế Anh đang sách mà là xem mấy tấm ảnh kẹp trong sách.
Có một tấm ảnh quen. Đó là tấm ảnh phóng to của treo xe đạp của Vương Quốc Hoa.
Những tấm còn , là sự mới lạ khiến dừng chân. tham lam bản khi còn bé thơ hạnh phúc, nhất thời nhận đến quá gần Tống Quế Anh.
Bà đầu thấy , sợ hãi đến mức rơi cả sách lẫn ảnh. Bà vội vàng chạy phòng .
Cánh cửa chợt đóng sầm nhưng bà trốn trong cửa sổ lén .
Thấy nhặt ảnh, bà sốt ruột vòng vòng.
kẹp ảnh sách, đưa qua khe cửa sổ đang hé mở cho bà : "Con , , con là Vương Thắng Kiệt."
Bà dường như hiểu Vương Thắng Kiệt là ai, chỉ chằm chằm lâu.
Bà đột nhiên giật lấy cuốn sách trong tay . Cửa sổ lập tức đóng sập .
May mà, ít nhất hôm nay là quái vật nữa.
Chuyện kể đến đây, dường như kết thúc.
thường nghĩ, nếu câu chuyện thực sự kết thúc như cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muoi-bay-nam-bi-danh-cap/chuong-6.html.]
sự việc như mong .
Câu chuyện còn phần tiếp theo.
phát hiện nhiều vết thương bố .
Ông vết là do ông thấy giống đường nên tiến đến hỏi thăm và đ.á.n.h nhầm là kẻ .
Có vết là do ông kiệt sức tìm kiếm , thể lực đủ nên ngã.
Có vết là do ông thương khi giúp khác chống kẻ buôn .
Vết thương lớn nhất là một vết sẹo dài như con rết xuyên qua chân trái.
Ông : "Vết , một năm, xe đụng, chân gãy."
Ông toe toét: "May mà tài xế bỏ chạy, bố chỉ phẫu thuật thôi."
Còn đầu gối của ông , ông cũng đoán , lẽ ông quỳ gối nhiều , đầu gối đều đen sạm.
Làm chứ.
Khi trời mưa vết thương sẽ còn đau nhức.
Vì ông cũng thuận tiện.
Trước đây bán cơm chiên, tham vọng lớn, chỉ nghĩ đời c.h.ế.t đói là , thậm chí còn từng nghĩ đến việc lấy vợ.
Bây giờ dựng xe bán hàng.
chăm sóc bố thật một nữa. Bố ở công trường, nhưng nhiều năm qua, cơ thể ông suy sụp .
để ông chăm sóc , khi nào rảnh rỗi thì giúp rửa rau cũng là giảm bớt gánh nặng cho .
Vừa đến việc giảm bớt gánh nặng, ông liền dứt khoát nhận lời.
Khi đông khách, sẽ ở trong căn phòng nhỏ của bà đợi chúng .
Bố rửa rau cẩn thận, ông luôn đời ông gặp nhiều , bây giờ ông tìm con trai, ông nhất định đền đáp xã hội thật .
"Người khác giúp bố những gì?" Lúc rảnh rỗi, cũng thêm về bản , đang bù đắp những ký ức mất trong mười bảy năm qua.
"Lúc đầu nhà còn chút tiền, tìm con nhanh tiêu hết mấy vạn tệ trong nhà. Ta thể , con thương, đó thì nghèo khó. Lúc nghèo nhất, quỳ gối van xin cho một miếng cơm ăn.”
6
"Họ đều ."
Ông là "họ" chứ " ".
Ông dường như nhận gì, vội vàng an ủi : "Bố may mắn , ít nhất cũng tìm con về. Những bạn đồng hành cùng chúng , tìm hai mươi mấy năm ."
Khó, khó. Đối với những như chúng , cuộc sống thật sự khó khăn.
Tay ông ngừng việc.