Mười Bảy Năm Bị Đánh Cắp - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-30 17:01:56
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q8Ci093BO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

mải xem náo nhiệt, để ý đến bếp lửa tay, trứng chiên cháy khét.

"Anh ơi, thế, cơm chiên trứng của !"

nhanh nhẹn rửa chảo: "Xin , tặng thêm một quả trứng và một cây xúc xích, nãy mải xem náo nhiệt quá."

Cơm chiên trứng còn chiên xong, ông lão đến.

Ông xông đến mặt , đột nhiên lo lắng kéo : "Cháu chứ?"

đang chiên cơm thì chuyện gì chứ?

"Ông lão, ông là ai ? Ông theo dõi mấy ngày , đổi chỗ đấy, mà báo cảnh sát là ông c.h.ế.t với đấy."

Lúc điện thoại reo.

Mãi mới đưa xong đĩa cơm chiên trứng, ông đột nhiên : "Con ơi, là bố ruột của con đây."

2

Một lúc như thể hiểu, như thể hiểu.

lấy điện thoại , bên gọi nhiều cuộc, bận ăn nên máy.

"Bố ruột?" hỏi bâng quơ một câu: "Thế ruột của ?"

Ông lão cẩn thận : "Mẹ con đang ở nhà đợi con đó."

ngậm t.h.u.ố.c hỏi ông : "Sao bây giờ mới nhớ tìm ?"

Ông đột nhiên .

sợ khác tưởng bắt nạt ông nhưng vẫn với giọng thiện chí: "Ông cái gì, còn mắng ông, tại cần ?"

Ông : "Con ơi, con cướp mất, con tìm con ròng rã mười bảy năm trời."

Mười bảy năm, là hơn 6200 ngày.

Ông tha thiết chứng minh cho thấy, thật sự là bố ruột của .

Thế là ông : "Sau gáy con một vết bớt hình hoa mai, đúng ?"

Ánh mắt ông quá đỗi mong chờ.

bỗng chút nỡ lừa ông : "Sau gáy bỏng , da thịt từ lâu còn. Vết bớt thì , nhưng vết sẹo thì một mảng lớn."

Ông lão càng t.h.ả.m hơn mặt , tự tát .

"Là của , con ơi, là của , mất con ."

"Đã khỏi , sớm còn đau nữa."

Ông vết sẹo mặt : "Không , chúng xét nghiệm DNA là thôi."

Ông gọi : "Con chịu khổ , con ơi."

ông hình như còn t.h.ả.m hơn. Toàn từ đầu đến chân, quần áo đều sờn cũ, xù lông. Ngay cả đôi giày, cũng bao lâu . Ngón chân cái chỗ đó, mòn rách gần như thủng một lỗ.

Cả ông mang vẻ bối rối, cái cảm giác bất an khi xã hội bỏ , dám nhiều.

bây giờ ăn no mặc ấm, vẻ khá hơn ông nhiều. Mặc dù thể tin ông , nhưng tin nhắn điện thoại liên hệ với cũng về chuyện .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/muoi-bay-nam-bi-danh-cap/chuong-2.html.]

theo ông về nơi ông ở.

Nơi đây tiền phòng một ngày chỉ 10 tệ.

Đây là đầu tiên cái thành phố phồn hoa , một loại chỗ ở rẻ tiền đến .

Ngột ngạt, bẩn thỉu. Không nhà vệ sinh riêng, càng đừng đến nước nóng.

Tấm ga trải giường hoa văn to lớn cũng bao nhiêu ngủ qua, đen sì ố vàng. Ngay cả vỏ gối và mảng tường phía đầu giường, cũng bẩn thỉu.

"Ông ngủ ở đây ?" nhíu mày.

Cơn nghiện t.h.u.ố.c của hình như tái phát.

Ông gật đầu: "Ta tìm con bao nhiêu năm nay, lúc nào cũng tiết kiệm một chút. Ở đây cũng lắm , đây còn ngủ gầm cầu..."

hiểu , cắt ngang lời than thở của ông : "Ông là cho xem ảnh ?"

ước chừng, ông trông như bảy mươi tuổi. Dù là kẻ lừa đảo cũng đ.á.n.h .

Ông từ trong túi vải đất ở cửa lấy một cuốn album ảnh.

Cuốn album lật lật đến rách nát.

Đó là tuổi thơ của Vương Thắng Kiệt.

Vương Thắng Kiệt rạng rỡ, mắt híp tịt thấy khe hở.

Trên mặt chút má hồng cao nguyên. Tuy ăn mặc bình thường, nhưng sạch sẽ.

đàn ông tên Vương Quốc Hoa đang ở bên cạnh , quần áo ông thì thể gọi là sạch sẽ . Lôi thôi lếch thếch, đường chắc cũng khác chê bai.

Trong phòng một chiếc xe đạp, lẽ là tài sản đáng giá nhất của ông .

đây là lầu thứ sáu, ông cũng vác nó lên.

Trên xe đạp treo một tấm bảng lớn giống như quảng cáo, là ảnh của Vương Thắng Kiệt và thông tin cá nhân. Kể về tình hình khi Vương Thắng Kiệt thất lạc.

Lúc đó đầu thằng bé còn vẽ một chấm đỏ hình như là một kiểu trang điểm phổ biến.

Trước ba tuổi tên là Vương Thắng Kiệt.

Sau ba tuổi tên là Lý Dũng.

xem vài tấm ảnh của Vương Thắng Kiệt. Giờ mặt sẹo, sớm nhớ nổi trông thế nào nữa . nội tâm mách bảo , chuyện lẽ chín phần mười là thật.

Ông gần gũi , nhưng dám cạnh.

Ông run rẩy : “Ta và con tìm con mười bảy năm .”

Hiện giờ kết quả xét nghiệm DNA. thể đồng cảm thêm nữa.

Hơn nữa, mười mấy năm nay, vẽ nhiều chữ “chính” lên tường, nhưng bố vẫn đến đón .

nghĩ lẽ là con nhặt . Vì bố trong làng đều thích đùa con cái như .

đôi khi, nghĩ thầm, nếu thật sự là con nhặt thì mấy.

Như bố nuôi  đ.á.n.h , lẽ sẽ đau lòng đến thế.

Ông đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của : “Ta hỏi thăm , bố nuôi  con đối xử với con , con bỏ trốn?”

 

Loading...