Mùa Xuân Hoa Nở - 2

Cập nhật lúc: 2025-10-01 04:31:27
Lượt xem: 689

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

03

 

Ta ngoài sân nghĩ ngợi lâu.

 

Nghĩ thế nào cũng hiểu nổi.

 

Tỷ tỷ vốn dịu dàng hiền thục, ít đến đáng thương, còn Bùi Triệt thì là kẻ cổ hủ khô khan.

 

Hai con cứng nhắc như khúc gỗ sinh một cái loa nhỏ thế .

 

Chờ mãi một lúc lâu.

 

Nhũ mẫu mới dắt nó .

 

Ta bàn, chống cằm nó.

 

“Nói , vì bỏ nhà ?”

 

mặt , mím môi chịu .

 

Ta cũng lười gặng hỏi thêm.

 

Liền sai nhũ mẫu bưng bữa sáng lên.

 

Vì để bằng lòng gả đến Thịnh Kinh, đích mẫu thể “chảy máu” ít.

 

Ta cũng khách sáo.

 

Không chỉ lấy tiền, mà còn đòi thêm ít .

 

Chẳng , đầu bếp trong viện đều là mang từ Giang Nam đến.

 

Chốc lát, bàn bày đầy các món đặc sản Giang Nam.

 

Nào là sủi cảo pha lê, dày tơ vàng, gà nếp, thật là sung sướng bao.

 

Ta đang mải mê ăn mấy viên hoành thánh thịt tươi mới gói sáng nay.

 

Thì bên cạnh chợt vang lên tiếng bụng “ục ục” kêu.

 

Khóe môi khẽ cong lên, coi như thấy gì.

 

“Ừm ~ hoành thánh nhỏ thật tươi ngon.”

 

Tuyên ca nhi bên cạnh nuốt nước bọt ừng ực.

 

Ta tính toán thời gian chắc đủ, liền sang dịu giọng hỏi nó.

 

“Con ăn hoành thánh nhỏ ?”

 

gì.

 

Ta cũng nịnh nọt chiều chuộng trẻ con, nó cứ giữ mãi bộ dạng từ chối giao tiếp thế thì .

 

Nên tự ăn tiếp.

 

Một lúc , vạt váy ai đó khẽ kéo một cái.

 

“Trinh ca ca với con, phụ thú kế thê , kế mẫu thì phụ cũng sẽ thành cha kế, trong nhà sẽ còn chỗ cho con nữa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Hắn còn bảo, kế mẫu đều xa, sẽ cho con ăn cơm, còn sẽ ngược đãi con.

 

Con tức lắm, nghĩ rằng còn chỗ cho con thì thôi, con cũng chẳng thèm, thế là con dắt Đại Hắc bỏ nhà .”

 

Ta kéo nó gần hơn một chút.

 

“Thế rơi xuống hố bùn?”

 

“Con với Đại Hắc bỏ nhà , một kẻ thấy Đại Hắc to khỏe, liền túm dây dắt Đại Hắc buông, cướp .

 

Đại Hắc là của con, con bảo vệ nó.

 

Sau đó kẻ liền đẩy ngã con, con lăn một vòng trong hố bùn.”

 

đó, thị vệ trong phủ tới, đ.á.n.h cho kẻ cướp Đại Hắc một trận tơi tả, còn tống nha môn.”

 

Ta trầm mặc một hồi.

 

Một đứa trẻ thể xem một con ch.ó như của , thì thể xa tới mức nào chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-xuan-hoa-no/2.html.]

 

“Ngã đau ?”

 

Tuyên ca nhi ngờ hỏi như .

 

Ngẩn ngơ , ngượng ngùng xoa xoa mông.

 

“Lúc đầu đau, giờ thì đau nữa.”

 

Ta mỉm , xoa đầu nó, bế nó đặt lên ghế gỗ.

 

Múc cho nó mấy viên hoành thánh nhỏ bát.

 

“Ăn !”

 

Sau đó lấy đĩa nhỏ, gắp thêm vài món điểm tâm cho nó.

 

Lúc ăn cơm thì nó ngoan, gắp gì là nó ăn nấy.

 

Ta còn tưởng nó gác mấy chuyện mâu thuẫn .

 

Không ngờ ăn xong, đứa nhỏ đột nhiên thốt một câu:

 

“Tuy hoành thánh nhỏ ngon, nhưng con sẽ mua chuộc .”

 

Ta thật chẳng nên nên chỉ đành lắc đầu.

 

04

 

Buổi chiều, bảo Xuân Đào hỏi thăm mấy lão nhân trong phủ.

 

Cuối cùng cũng Tuyên ca nhi nghịch ngợm như .

 

Khi tỷ tỷ còn sống, sức khỏe vốn yếu, thường xuyên giường dưỡng bệnh.

 

Bùi Tuyên thì bận rộn, ngày nào cũng sáng tối về.

 

Vì thế, Tuyên ca nhi đều do mẫu của Bùi Tuyên nuôi lớn.

 

Lão phu nhân xuất nhà tướng, vốn là tính tình mạnh mẽ, nóng nảy.

 

Bà cảm thấy trẻ con càng nghịch ngợm thì càng thông minh, nên chỉ cần phạm sai lầm gì lớn thì lão phu nhân hầu như chẳng can thiệp. Chỉ cần ăn , ngủ , khỏe mạnh, béo , đó chính là tiêu chuẩn nuôi con của bà.

 

Đến chiều tối, khi Bùi Triệt thành sự vụ trở về nhà.

 

Ta liền kể rõ ràng chuyện hôm nay Tuyên ca nhi bỏ nhà cho .

 

Nghe xong, lông mày chau chặt: “Xin , lát nữa sẽ trách phạt nó.”

 

Nói xoay định bước ngoài.

 

Thấy , vội vàng gọi giật .

 

“Ê? Hôm nay đứa nhỏ chịu nhiều tủi , còn trách phạt nó, trong lòng nó sẽ càng khó chịu hơn đó!”

 

Bùi Triệt đầu : “Vậy… nên thế nào?”

 

Giọng điệu là mất kiên nhẫn, mà trái là thật lòng cầu xin chỉ dạy.

 

Ta thở dài một , kéo xuống, kiên nhẫn giải thích.

 

“Tuyên ca nhi bỏ nhà , phần lớn là vì thiếu cảm giác an . Bình thường bận rộn công vụ, vốn ít quan tâm, khó khăn lắm mới tìm nó, chỉ để trách phạt, nó sẽ càng tủi thôi.”

 

“Giờ cần chính là với nó, phụ vẫn ở đây, sẽ để ai bắt nạt nó, cho dù là cũng .”

 

Bùi Tuyên mím môi, chút khó xử .

 

Ta khẽ “chậc” một tiếng.

 

Người mà cứng nhắc thế.

 

Không tỷ tỷ sống chung với thế nào nữa.

 

“Vậy thế , lát nữa khi ăn cơm, gắp cho nó thêm vài món, ? Hỏi xem dạo bài vở thế nào, chỗ nào hiểu thì cha thể dạy con.”

 

Chàng im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

 

Đến bữa tối, cơm nước gần xong .

 

Mắt chớp đến mỏi cả mí, lúc Bùi Triệt mới chịu hành động.

Loading...