Cho nên thể quan tâm đến . Cho nên thể để hư danh tiếng.
Ta đột nhiên tủi .
“Từ nhỏ con lời, ngoan ngoãn khiêm cung.” Tầm của nhòe một mảng: “Rõ ràng của con mà.”
Mẫu từ phía nhẹ nhàng ôm lấy , sợ hỏng đồ trang sức tóc của , cũng sợ cảm nhận sự xin của bà, ôm cẩn thận.
“Mẫu , mẫu , con của mẫu sai, đều là của mẫu .” Bà nghẹn ngào : “Nếu như ngày đó… Sau , phụ con lén lau nước mắt mấy …”
Bà càng kể, càng cảm thấy tủi . Nếu Lưu Tam Cân đến thì và mẫu thể ôm ba ngày ba đêm.
Lưu Tam Cân dùng kiệu tám khiêng, rước một vòng quanh thôn Bạch Vân cuối cùng kịp đến nhà giờ lành.
Khi xuống kiệu, thấy giọng của Cố Đại Lang.
“Âm Âm, nàng yên tâm, cưới nàng cũng nhất định là kiệu tám khiêng, tiền thì tự khiêng.”
Ta bật thành tiếng.
Trong chốc lát, trống chiêng nổi lên rộn ràng. Lưu Tam Cân cầm tú cầu, tiến lên nắm lấy tay . Hỷ nương một bên hợp quy củ, một chữ cũng .
Ta nắm tay, một cái xoay chuyển trời đất, bế ngang lên. Hắn bế bước qua chậu than, đại đường mới đặt xuống, mỗi cử chỉ đều vô cùng cẩn thận, còn thấy dáng vẻ động một tí là đặt d.a.o cổ như khi chúng mới gặp mặt của nữa.
Lưu Tam Cân cho phép lễ động phòng náo nhiệt.
Khi đẩy cửa bước , đang lén ăn điểm tâm mà sư đưa cho . Ta thấy thì vội vàng giấu điểm tâm lưng, hạ khăn che mặt xuống.
Hắn bước nhanh đến, vén khăn che mặt của lên.
Anan
“Đói bụng ?” Trong mắt tràn ngập ý .
Nếu gật đầu chẳng mất mặt ? Nương tử nào thừa nhận đói bụng trong đêm tân hôn chứ?
Ta lắc đầu. Thế nhưng lấy đĩa điểm tâm từ lưng đặt sang một bên lấy một cái đưa miệng : “Ta thì đói bụng lắm .”
Sau đó cúi c.ắ.n lấy nửa cái điểm tâm mà kịp ngậm .
Đêm dài đằng đẵng, hồng chúc lung lay. Một đêm tắt.
Nghe chỉ cần nến hỷ cháy suốt đêm tắt thì cặp đôi mới sẽ sống bên trọn đời, ân ái nghi ngờ. Điều đầu tiên khi tỉnh dậy là về phía cây nến hỷ bên giường. Quả nhiên tắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-xuan-cua-qua-phu/chuong-13.html.]
Ta Lưu Tam Cân đang bên cạnh . Ngày đó gả cho Tần Tự, tưởng cuộc đời kết thúc, từng nghĩ sẽ ngày hôm nay.
Lúc Lưu Tam Cân đặt một nụ hôn lên trán .
“Đừng nghĩ đến khác giường của .”
Ta vẫn đang nhắm mắt, bật .
“Được.”
(Hết chính văn)
[Phiên ngoại Lưu Tam Cân]
Ta là chủ nhân Vân Sơn Cung, kẻ khiến trong giang hồ danh sợ mất mật. Chỉ cần thù lao đủ thì Vân Sơn Cung thể nhận tất cả các vụ ám sát.
Không nào mà Vân Sơn Cung thể g.i.ế.c. Chính xác hơn là nào mà thể g.i.ế.c.
Thế nhưng , mục tiêu là Thái tử đương triều. Thái tử vi hành bên ngoài, bên cạnh cao thủ như mây. Trừ thì Vân Sơn Cung ai thể nhận nhiệm vụ .
Thân phận đồ tể là phận vẫn luôn dùng. Bởi vì mùi m.á.u và vết m.á.u đều nghi ngờ mà còn tránh phiền phức cần thiết.
Ngôi làng nhỏ tên Bạch Vân ít để ý, gần Bạch Thành. Chẳng bao lâu nữa, Thái tử sẽ đến Bạch Thành. Thôn Bạch Vân là nơi ẩn náu nhất.
Chỉ là ngờ đến lâu, một tên côn đồ đến gây sự. Nếu cố tình lao d.a.o của , sẽ g.i.ế.c .
Chắc hẳn tên côn đồ ở trong làng cũng mang tiếng cực kỳ, c.h.ế.t mà đến cả một báo án với quan phủ cũng .
Từ lời kể của dân làng, ẩn ẩn còn vài phần ý là vì dân trừ hại.
Vậy thì lắm.
Nếu thê tử của tên côn đồ đó tìm đến tận cửa, lẽ còn chẳng để tâm đến chuyện . Nữ nhân đó như hoa phù dung hé nở từ nước, là một vẻ hiếm khiến cảm thấy dễ chịu.
Ta cứ ngỡ nàng đến báo thù, còn thầm nghĩ nếu nàng ngã xuống lưỡi đao của , e cũng chẳng đáng tiếc.
Ai ngờ nàng lấy vài tờ ngân phiếu, run rẩy : “Số tiền là để tạ ơn phu quân của .”
Khi nào thành phu quân của nàng ?
Sớm đồn quả phụ thôn Bạch Vân phong lưu, ngờ để tận mắt chứng kiến.