Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MÙA XUÂN CỦA MIỂU MIỂU - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:14:38
Lượt xem: 678

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta làm duyên làm dáng nũng nịu, lúc này Lam Nhược Cô Cô bước vào.

 

“Nương nương, lễ sinh thần năm nay của người và Quận chúa đã được riêng biệt đưa đến chỗ Bệ hạ rồi ạ.” Nàng báo cáo với Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, Lam Nhược Cô Cô liền đóng cửa đi ra ngoài.

 

Khi ấy ta mới biết, hôm nay là yến tiệc sinh thần của Nguyên Lân.

 

Từ khi ta ra cung hai năm trước, ta rất ít khi quan tâm đến chuyện của hoàng thất, bây giờ lại quên mất cả chuyện này!

 

Ta chột dạ liếc nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, người vẻ mặt vô tư lự, nhưng yến tiệc sinh thần nếu không chuẩn bị quà thì là một chuyện rất thất lễ.

 

Cũng là lỗi của ta khi không tìm hiểu trước.

 

Người dường như nhìn thấu tâm tư của ta, thản nhiên mở miệng: “Phần của con ai gia cũng chuẩn bị rồi, không muốn con phải tốn công vô ích.”

 

Ta nghe xong mới yên tâm gật đầu, tiếp tục tựa vào lòng người cùng người nói chuyện.

11

 

Ngày hôm sau trở về Trấn Bắc Hầu Phủ, đúng lúc thư của Kỳ Quang đến.

 

Ta mở ra xem, bì thư vẽ một con thỏ, ta mơ hồ nhớ đó là tuổi của hắn.

 

Kỳ Quang nói với ta rằng sinh thần của hắn sắp đến, hy vọng nhận được lời chúc phúc của ta.

 

Tiện thể báo tin vui, gần đây các tướng sĩ tinh thần rất hăng hái phá địch khắp nơi, thế như chẻ tre.

 

Ta vui vẻ viết thư hồi âm trong thư phòng, viết xong lại nghĩ xem nên làm món quà gì cho Kỳ Quang.

 

Thế là ta thức đêm đan một sợi dây bình an, phía trên treo một mặt dây chuyền ngọc trắng hình con thỏ.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Còn vẽ một bức chân dung của hắn, trên đó viết Kỳ Quang tất thắng, nhờ người đưa thư gửi đi.

 

Không lâu sau, Kỳ Quang hồi âm, trên đó bày tỏ sự yêu thích đối với món quà của ta.

 

Kèm theo thư, còn có một bức họa.

 

Vẽ một hắn trông ngốc nghếch, ở bên cạnh ta mặc y phục hoa lệ cùng ta ngắm phong cảnh.

 

Mặt ta đỏ bừng, trong thư viết lời động viên hắn: “Đoạt được Mạc Bắc chúng ta có thể cùng nhau phi ngựa trên thảo nguyên Mạc Bắc ngắm hoàng hôn rồi!”

 

Nửa năm sau, đội quân do Kỳ Quang dẫn đầu đại phá Mạc Bắc, đưa Mạc Bắc vào bản đồ của Đại Lương.

 

Ngày hắn ban sư hồi triều, ta đã sớm đứng trên thành lâu chờ đợi, Nguyên Lân cũng ở đó, Thái Hoàng Thái Hậu vì thân thể không khỏe trong thời gian này nên không ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-xuan-cua-mieu-mieu/chuong-8.html.]

 

Ta thêu một chiếc đai lưng với hoa văn con thỏ, cầm trên tay, nghĩ lát nữa hắn xuống ngựa liền đưa cho hắn.

 

Nguyên Lân một bên ánh mắt phức tạp nhìn ta, có lẽ không ngờ Kỳ Quang có thể bình an trở về.

 

Khi mặt trời vừa ló dạng, Kỳ Quang dẫn tướng sĩ phi ngựa về phía cổng thành.

 

Ta rất phấn khích, không ngừng vẫy tay trên thành lâu, Kỳ Quang nhìn thấy ta, nở một nụ cười rạng rỡ với ta.

 

Thấy hắn cách cổng thành không xa, ta vội vàng xuống thành lâu.

 

Khi xuống đến đất, hắn vừa lúc phi ngựa ngang qua, nhanh mắt nhanh tay kéo ta lên ngựa.

 

Ta có chút kinh ngạc, tựa chặt vào lồng n.g.ự.c hắn đang mang hơi lạnh của Mạc Bắc, tay nắm chặt chiếc đai lưng thêu cho hắn.

 

Hắn vừa lúc nhìn thấy chiếc đai lưng đó, đưa tay ra lấy, cười tủm tỉm hỏi ta: “Là tặng cho thần sao?”

 

Ta gật đầu, hắn dừng ngựa, mạnh mẽ ôm lấy ta.

 

Nguyên Lân cũng từ trên thành lâu đi xuống, lạnh lùng nói với chúng ta: “Trẫm còn ở đây đấy, tướng quân và Quận chúa đừng làm mất lễ nghi.”

 

Hắn không gọi Kỳ Quang là Quận mã.

 

Hắn lại đang giở trò gì vậy!

 

Kỳ Quang vội vàng ôm ta xuống ngựa, hướng Nguyên Lân hành một lễ: “Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng!”

 

“Đứng dậy đi, Kỳ tướng quân bây giờ là đại công thần của Đại Lương ta, trong cung đang thiết yến mừng công cho Kỳ tướng quân.” Nguyên Lân vẫn cười như không cười nhìn ta và Kỳ Quang.

 

Ta đang định mở miệng cãi lại vài câu.

 

Kỳ Quang đã mở lời trước: “Công lao không phải ở thần, mà ở hàng vạn hàng ngàn tướng sĩ đã theo thần xuất chinh. Nếu Bệ hạ không ngại phiền phức, xin hãy ban phát phần thưởng của thần cho những tướng sĩ này.”

 

Nguyên Lân nghe lời hắn, cười lạnh nói: “Kỳ tướng quân thật là có lòng.”

 

Ta thấy Nguyên Lân như vậy, thật sự không nhịn được nữa, liền cãi lại hắn: “Nếu Hoàng thượng ngày đó cũng dũng mãnh như vậy, chuyến này Kỳ tướng quân căn bản không cần xuất chinh. Tướng quân từ Mạc Bắc trở về mệt mỏi, xin thần nữ đưa hắn về phủ nghỉ ngơi trước.”

 

Nói xong liền đẩy hắn lên ngựa, ta phi con ngựa uy phong lẫm liệt đó về hướng Trấn Bắc Hầu Phủ.

Kỳ Quang thấy ta cãi lại Nguyên Lân thì ngây người.

 

Ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn cổ hắn.

 

Chiếc bùa bình an ta tạc khi hắn xuất chinh vẫn còn, ta liền tăng tốc đưa hắn về phủ.

Loading...