“Hắn muốn bắt cóc em sao?”
“Đúng vậy, có thể là để trao đổi lấy Thẩm Mặc Thần.”
Trong mắt Lâm Mộ Thâm lóe lên một tia nguy hiểm:
“Lần này anh sẽ không buông tha cho hắn.”
“Chúng ta nên làm gì?”
“Phản công.”
Anh lấy điện thoại ra: “Đã đến lúc sử dụng con bài cuối cùng của chúng ta rồi.”
“Con bài cuối cùng?”
Tôi tò mò nhìn Lâm Mộ Thâm bấm số.
“Đúng vậy.” Giọng anh trầm thấp: “Một quân bài anh vẫn chờ thời cơ thích hợp để tung ra.”
Cuộc gọi được kết nối, đối phương dường như là một quan chức cấp cao.
Lâm Mộ Thâm ngắn gọn báo cáo về vụ tấn công đêm nay, rồi nhắc đến một điều khiến tôi chếc lặng:
“Đã đến lúc công khai mối liên hệ giữa Thẩm Minh Đức và đường dây buôn lậu vũ khí quốc tế.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi trả lời bằng một giọng chắc chắn.
Cúp máy, tôi vẫn chưa hết kinh ngạc nhìn anh.
“Buôn lậu vũ khí? Thẩm Minh Đức còn dính líu đến chuyện này sao?”
“Đúng vậy.”
Lâm Mộ Thâm gật đầu: “Đây là chuyện cha anh đã phát hiện ra từ nhiều năm trước. Việc kinh doanh dược phẩm của nhà họ Thẩm chỉ là bình phong, nguồn lợi thật sự đến từ giao dịch vũ khí.”
“Tại sao bây giờ mới công bố chuyện này?”
“Vì trước đây không đủ bằng chứng.” Anh giải thích: “Nhà anh chỉ có đầu mối, chưa có bằng chứng trực tiếp, nên không thể ra mặt.”
“Còn bây giờ?”
“Bây giờ Thẩm Minh Đức đã cho người tấn công chúng ta, đó là cái cớ hoàn hảo.”
Ánh mắt Lâm Mộ Thâm sắc lạnh:
“Đôi khi, chỉ cần một cáo buộc cũng đủ khiến cuộc điều tra được mở ra, và bản thân quá trình điều tra sẽ khiến Thẩm Minh Đức lâm vào khốn đốn.”
“Anh chắc làm vậy là an toàn chứ?” Tôi lo lắng hỏi: “Nếu hắn bị dồn đến đường cùng thì sao...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-xuan-cua-chung-ta/chuong-19.html.]
“Hắn vốn đã bị dồn đến đường cùng rồi.” Lâm Mộ Thâm siết lấy tay tôi: “Và chính vì thế chúng ta phải ra tay trước.”
Bàn tay anh ấm áp và mạnh mẽ, khiến tôi cảm thấy một sự an tâm kỳ lạ.
“Hãy tin anh, lần này chúng ta sẽ thắng.”
Trong mắt anh ánh lên sự kiên định mà tôi chưa từng thấy:
“Không chỉ vì chúng ta, mà còn vì cha em.”
Khi trời vừa hửng sáng, hàng loạt tin tức chấn động xuất hiện:
《Chấn động giới kinh doanh: Tập đoàn Thẩm thị bị nghi ngờ buôn lậu vũ khí quốc tế, nhiều quốc gia bắt đầu điều tra》
《Thẩm Minh Đức bị triệu tập hỗ trợ điều tra, cổ phiếu Thẩm thị lao dốc》
《Phát ngôn viên Lâm thị: Có bằng chứng xác thực cho thấy Thẩm thị vi phạm pháp luật trong nhiều năm》
Chuỗi tin tức như cú đ.ấ.m trí mạng, khiến nhà họ Thẩm không kịp trở tay.
Điều gây sốc hơn nữa là: Thẩm Mặc Thần trong trại tạm giam đột ngột xin nhận tội và bày tỏ sẵn sàng đứng ra tố cáo tội ác của cha mình.
“Chuyện này là sao?”
Tôi nhìn bản tin mới nhất, không dám tin hỏi Lâm Mộ Thâm.
“Trong dự đoán thôi.” Anh bình thản nhấp ngụm cà phê: “Thẩm Mặc Thần vốn là kẻ khôn ngoan, hắn biết lúc nào cần nhảy khỏi con thuyền sắp chìm.”
“Nhưng hắn phản bội cha mình nhanh như vậy...”
“Bản năng của thương nhân.” Lâm Mộ Thâm giải thích: “Thẩm gia đã là một con thuyền đang chìm, hắn chỉ đơn giản là nắm lấy cọng rơm cuối cùng để tự cứu mình.”
“Thông qua việc tố cáo cha để giảm nhẹ tội?”
“Đúng vậy, một hình thức thương lượng nhận tội điển hình.” Ánh mắt anh sắc như dao: “Nhưng chuyện đó lại có lợi cho chúng ta. Nội bộ Thẩm gia chia rẽ, sẽ khiến Thẩm Minh Đức hoàn toàn đơn độc.”
Đúng lúc ấy, điện thoại Lâm Mộ Thâm đổ chuông.
Là Cố Vi Lan.
“Tìm ra rồi.” Giọng cô mang theo sự phấn khích: “Thẩm Minh Đức đang tìm cách rời khỏi nước, máy bay riêng của ông ta đã sẵn sàng cất cánh.”
“Thông báo cho các cơ quan liên quan chặn lại.”
Lâm Mộ Thâm lập tức ra lệnh: “Tuyệt đối không để hắn thoát.”
“Đã sắp xếp xong.” Cố Vi Lan cười: “Không ngờ Thẩm gia lại sụp đổ nhanh và thảm hại đến vậy.”
“Là họ tự chuốc lấy.” Giọng Lâm Mộ Thâm trầm ổn mà kiên quyết: “Dù là bắt cóc tôi, hại chếc giáo sư Tần hay tổn thương Tri Hạ, từng chuyện một, đều phải trả giá.”