Lâm Mộ Thâm đã ra lệnh nghiêm ngặt, bất kỳ ai khả nghi đều không được phép đến gần tòa nhà này.
“Hơi phô trương rồi đấy.”
Tôi nhìn mấy vệ sĩ đứng trong hành lang, không khỏi buông lời nhận xét.
“An toàn là trên hết.” Lâm Mộ Thâm kiên quyết: “Ít nhất là cho đến khi mối đe dọa từ Thẩm Minh Đức được giải quyết.”
Tôi không phản bác nữa, xoay người đi về phía bếp.
“Em định làm gì?”
“Làm bữa tối.” Tôi quay đầu nhìn anh: “Chúng ta vẫn chưa chính thức ăn cùng nhau một bữa cơm.”
Lâm Mộ Thâm sững người trong giây lát, rồi bật cười.
“Cần anh giúp không?”
“Anh biết nấu à?”
Tôi kinh ngạc hỏi.
“Không.” Anh thẳng thắn: “Nhưng anh có thể học.”
Thế là, vị tổng tài mạnh mẽ nhất giới thương trường Đế Đô đứng trong bếp, lóng ngóng học cách cắt rau.
Khung cảnh vừa buồn cười lại vừa ấm áp.
“Anh cắt dày quá.” Tôi chỉ dẫn: “Phải mỏng hơn chút, như vậy mới dễ ngấm gia vị.”
“Vậy thế này?”
“Đúng rồi, khá hơn nhiều rồi.”
Những món ăn đơn giản dần hình thành nhờ sự phối hợp của hai người.
Trong lò là cơm đút lò đang chuyển màu vàng óng, trên bếp là bít tết xèo xèo tỏa hương.
Lâm Mộ Thâm cẩn thận bưng đĩa salad đã trộn xong đặt lên bàn ăn.
“Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày cùng em nấu ăn.” Anh chân thành nói: “Điều này... vui hơn anh tưởng.”
“Đây là cuộc sống thường nhật của các cặp vợ chồng bình thường.” Tôi nửa đùa: “Chào mừng đến với thế giới của người bình thường.”
“Không hề bình thường.” Lâm Mộ Thâm nhìn tôi, ánh mắt sáng rực: “Chỉ cần có em, thì mọi nơi đều không bình thường.”
Câu nói ấy khiến tim tôi khẽ lỡ một nhịp.
Suốt ba năm qua, đây là lần đầu tiên Lâm Mộ Thâm nói một lời gần giống như tỏ tình.
“Anh đang theo đuổi em sao, Lâm tổng?” Tôi cố tỏ ra nhẹ nhàng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-xuan-cua-chung-ta/chuong-16.html.]
“Đúng vậy.” Anh đáp rất nghiêm túc: “Anh đã nói sẽ theo đuổi em lại từ đầu, bắt đầu từ bây giờ.”
“Vậy thì anh phải cố gắng hơn nữa.” Tôi cố nghiêm mặt: “Ba năm lạnh nhạt, không thể chỉ bằng một bữa tối mà xóa bỏ.”
“Anh biết.” Lâm Mộ Thâm gật đầu: “Đây chỉ là khởi đầu.”
Bữa tối đặc biệt ngon miệng, những món ăn giản dị trở nên đặc biệt nhờ sự chung sức.
Chúng tôi kể nhau nghe về quá khứ, bù đắp những khoảng trống trong cuộc đời nhau.
Thì ra hồi nhỏ Lâm Mộ Thâm từng mơ ước trở thành một nhà khoa học, giống như cha tôi.
Thì ra anh biết tôi thích vẽ, còn lén cất giữ vài bức phác họa của tôi.
Thì ra phía sau vẻ ngoài lạnh lùng là một tâm hồn dịu dàng nhưng vụng về trong biểu đạt.
Sau bữa tối, Lâm Mộ Thâm nhận được một tin nhắn, nét mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Có chuyện gì sao?”
“Bài báo đã được đăng.” Anh đưa điện thoại cho tôi: “Xem phản ứng đi.”
Trên màn hình là một dòng tiêu đề tin tức được in đậm:
"Lâm thị nắm giữ chứng cứ quan trọng: Nhà họ Thẩm dính líu đến nhiều hành vi phạm pháp thương mại, có thể liên quan đến cái chếc của giáo sư Tần ba năm trước."
“Ra tay nhanh thật.” Tôi không nhịn được thốt lên: “Chuyện này sẽ chọc giận Thẩm Minh Đức sao?”
“Chắc chắn rồi.” Lâm Mộ Thâm điềm tĩnh đáp: “Nhưng đây là hành động cần thiết để giành thế chủ động.”
Vừa dứt lời, điện thoại anh vang lên.
Người gọi đến: Thẩm Minh Đức.
“Mở loa ngoài đi.”
Tôi nhắc nhở, Lâm Mộ Thâm gật đầu rồi ấn nút.
17.
“Lâm Mộ Thâm!” Giọng Thẩm Minh Đức vì phẫn nộ mà méo mó: “Cậu đúng là đang tự chuốc lấy cái chếc!”
“Chào buổi tối, ông Thẩm.” Giọng Lâm Mộ Thâm lạ thường bình thản: “Có vẻ ông đã xem tin tức tối nay rồi.”
“Cậu tưởng như vậy là có thể uy h.i.ế.p tôi sao?”
“Không phải uy hiếp, chỉ là sự thật.” Giọng Lâm Mộ Thâm bình tĩnh và kiên quyết: “Về việc rút đơn kiện, tôi đã suy nghĩ rồi. Câu trả lời là không thể.”
“Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!” Thẩm Minh Đức nghiến răng ken két: “Cậu sẽ hối hận đấy!”
“Tôi khuyên ông nên suy nghĩ cho kỹ.” Giọng điệu Lâm Mộ Thâm chuyển sang cảnh cáo: “Tình hình của con trai ông đã rất tệ rồi, đừng khiến cậu ta mang thêm tội danh nữa.”