Mua Về Một Kỹ Nữ - Thợ Săn Nơi Sơn Dã Trở Nên Giàu Có - Chương 11: Ý tưởng của Lạc Vân.
Cập nhật lúc: 2025-10-17 23:05:43
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vân nương, cơm chín , gánh hai thùng nước về.”
“Được.”
Hầu hết các gia đình trong thôn đều giếng.
Hạt Dẻ Nhỏ
Muốn dùng nước thì giếng làng gánh về nhà.
Muốn đào một cái giếng, ít nhất mất một đến hai lượng bạc.
Đối với những gia đình điều kiện , đây là khoản thu nhập của hơn nửa năm trời.
Với họ mà , thứ gì cũng thiếu, chỉ thiếu sức lao động.
Dù ngày ngày gánh nước, cũng chẳng coi là việc phiền phức gì, rốt cuộc vẫn lợi hơn nhiều so với việc bỏ tiền đào giếng.
Lạc Vân thì cảm thấy vô cùng phiền phức, Cố Thanh Sơn gánh gánh , trong lòng thầm nghĩ, đợi gia đình kiếm tiền sẽ đào giếng.
Cơm nấu xong .
Lạc Vân chuẩn xào rau.
Ngoài đậu phụ xanh, nàng còn xào thêm một món bắp cải xào trứng, đó thêm một món thịt ba chỉ xào đậu tương đen.
Trong nồi bên cạnh, mùi thơm ngọt của cơm trắng bay lên.
Cố Thanh Sơn là , kể từ hôm đó, thức ăn chính trong nhà đổi thành gạo trắng.
Người vui mừng nhất, ai khác chính là hai ngươi nhỏ.
Kể từ khi Lạc Vân đến, mức sống bữa ăn trong nhà tăng vọt.
Mỗi ngày đều ăn no căng bụng.
So với những ngày tháng ở Tống gia, những ngày đúng là như tiên .
“Đại Bảo, Tiểu Bảo, rửa tay ăn cơm thôi!”
“Dạ!”
hai ngươi nhỏ rửa tay xong, giúp bưng thức ăn và lấy chén đũa.
Đợi thức ăn đều dọn lên bàn, Cố Thanh Sơn cũng gánh hai thùng nước trở về.
Trong bát đựng cơm, Lạc Vân đặt mỗi bát một miếng đậu phụ xanh, để họ nếm thử .
“Ngon quá, Tiểu Bảo thích ăn lắm ạ!”
Tiểu Bảo dùng muỗng xúc một miếng, chóp chép cái miệng nhỏ.
Tiểu tử còn nhỏ, diễn tả cảm giác như thế nào.
Chỉ cảm thấy mát lạnh, thật dễ chịu.
Đại Bảo về phía Lạc Vân, khắp mặt tràn đầy mong đợi: “Cữu mẫu, món đậu phụ , chúng thể thường xuyên ạ?”
Ngon hơn nhiều so với mấy món rau dại , mà lá , phía đầu cầu còn nhiều nữa cơ.
“Được.” Lạc Vân gật đầu, đó về phía Cố Thanh Sơn đối diện, “Cố lang, thấy hương vị thế nào?”
Cố Thanh Sơn : “Rất ngon, Vân nương, nàng mà món ?”
Loại đậu phụ màu xanh , từng thấy, cũng từng thấy ở trấn bán.
“Trước ở nhà, chẳng gì để ăn, nên cứ thế mà mò mẫm .”
Cái nhà , tất nhiên là nhà cũ của nàng.
Cố Thanh Sơn nhớ nàng là gia đình bán .
Những ngày tháng ở cái nhà đó, chắc chắn cũng dễ chịu.
Cố Thanh Sơn mím môi, sẽ bảo vệ nàng, để nàng chịu ấm ức.
Một cô nương như Vân nương, khác trân trọng thì sẽ trân trọng.
Lạc Vân chú ý đến tâm tình của nam nhân, nàng bận rộn gắp thức ăn cho hai ngươi nhỏ, trong lòng còn đang nghĩ đến chuyện khác.
Ăn xong bữa tối.
Như thường lệ, Cố Thanh Sơn rửa bát. Hắn đang lau bếp, thì Lạc Vân bước .
“Cố lang, một việc bàn với , món đậu phụ xanh , mang tửu lầu trong trấn bán, thấy thế nào?”
Cố Thanh Sơn nàng: “Được.”
Thấy đồng ý dứt khoát như , Lạc Vân bất ngờ.
nam nhân thời cổ đại, đều thích phụ nữ nhà ngoài lộ mặt.
Nàng còn tưởng tốn chút lời lẽ, mới thể thuyết phục đồng ý.
“Chàng ý kiến gì ?”
“Ta nàng là vì cho gia đình .” Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tươi rạng rỡ của nàng, Cố Thanh Sơn ngượng ngùng, “Vân nương, nàng vất vả .”
Lạc Vân kiên định : “Ta chia sẻ một phần gánh nặng, bởi vì chúng là một gia đình.”
“Cố lang, đây cũng là nhà của , nó trở nên hơn.”
Đôi mắt đen láy khẽ rung động, Cố Thanh Sơn nàng một cái thật sâu, “Được.”
“Ừm, chúng cùng cố gắng.” Lạc Vân tâm trạng vô cùng , xách giỏ rau vui vẻ ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-11-y-tuong-cua-lac-van.html.]
Giờ vẫn còn sớm, nàng chuẩn lá bán nguyệt để đậu phụ ngày mai.
“Đại Bảo, Tiểu Bảo, chúng hái lá đậu phụ!”
“Hoan hô!”
Ngoài sân, một lớn và hai ngươi nhỏ, rời .
Trong gian bếp, khóe môi Cố Thanh Sơn khẽ cong lên, bàn tay to lớn từ trong vạt áo lấy một tờ giấy chính là khế ước bán của Lạc Vân.
Ngày hôm .
Vừa tiếng gà làng gáy, Lạc Vân liền rón rén chui khỏi chăn.
Giữa tháng năm, sáng tối vẫn còn se lạnh.
Nàng đắp kỹ chăn mỏng cho Đại Bảo, ngoài rửa mặt.
Không lâu khi nàng thức dậy, Cố Thanh Sơn cũng thức dậy.
Hai cùng việc.
Cố Thanh Sơn phụ trách nấu bữa sáng.
Nàng đậu phụ.
Dùng vải màn lọc nước cốt, Lạc Vân mới nghĩ đến một vấn đề.
Nên dùng dụng cụ gì để đựng đậu phụ?
Dùng chậu gỗ thì khó mang trấn, dùng thùng thì lớn.
Giá như khay gỗ thì mấy, thể chất chồng lên , tiện lợi mà chiếm chỗ.
bây giờ cũng kịp nữa , đợi từ trấn về sẽ tìm thợ mộc .
Lạc Vân nghĩ như , liền với Cố Thanh Sơn suy nghĩ trong lòng nàng.
“Cái thấy Nhị thúc công nhà , hỏi thử.”
“Thật ?” Mắt Lạc Vân sáng lên, “Vậy hỏi Nhị thúc công , chỉ cần mượn một cái là đủ .”
“Được.”
Cố Thanh Sơn xong liền ngoài.
Trời vẫn còn tờ mờ sáng.
Nhà nông thì chẳng ai là dậy sớm, nhà nào mà ngủ đến giờ Thìn (bảy giờ) mới dậy, đều mắng là đồ lười biếng.
Nhị thúc công đang ở trong sân đẽo gỗ, ánh mắt tinh .
Nghe Cố Thanh Sơn đến việc, liền gọi trong nhà một tiếng: đại tức phụ, mang cái mâm gỗ trong bếp đây cho , cái để lọ dầu, lọ muối .”
“Vâng cha, con .”
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu: “đa tạ Nhị thúc công, giữa trưa sẽ mang trả .”
Nhị thúc công xua tay: “Không , cứ lấy mà dùng, nhà đồ gỗ như , thiếu đồ , một cái mâm cũ nát, cũng chẳng đáng giá gì.”
“Mà , cái bồn tắm dùng vẫn chứ?”
Cố Thanh Sơn khóe môi cong lên: “Rất , Vân nhi thích, nàng nhờ đa tạ Nhị thúc công.”
Nhị thúc công ha hả : “Nó thích là , rảnh rỗi thì mang thê tử qua đây cho lão già gặp mặt.”
Cố Thanh Sơn đáp một tiếng, cầm khay gỗ trở về nhà.
“Vân nương, nàng xem cái ?”
“ là cái !”
Vừa thấy cái khay gỗ, Lạc Vân liền vui mừng.
Kích thước bằng chừng một cuốn sách lớn, sâu chừng một đốt ngón út, dùng để đậu phụ thì vặn.
Nếu thương vụ thành công, thì cứ theo kích cỡ mà khay gỗ.
Đậu phụ xanh thành hình, Lạc Vân phủ lên một lớp vải màn, đặt giỏ tre, đậy nắp giỏ , lát nữa sẽ xách trấn.
Đợi Đại Bảo, Tiểu Bảo thức dậy, cùng dùng bữa sáng.
Hai bàn bạc xong, liền đưa Đại Bảo và Tiểu Bảo sang nhà Đường thẩm.
Đồng thời hứa sẽ đưa chúng cùng trấn.
“cữu phụ,cữu mẫu, chúng con sẽ ngoan.” Đại Bảo .
“Cữu mẫu, Tiểu Bảo ăn kẹo hồ lô ạ” Tiểu Bảo nũng nịu.
“Được, các con cứ ngoan ngoãn, cữu mẫu sẽ mua kẹo hồ lô cho các con ăn.” Lạc Vân xoa xoa đầu hai ngươi nhỏ.
Cố Thanh Sơn một bên, lưng đeo giỏ tre, cảnh họ tương tác, những đường nét lạnh lùng mặt y chợt trở nên mềm mại.
“Đi thôi.”
Y với Lạc Vân một tiếng.
Hai cùng về phía đầu làng.
Trấn Nam Dương ở phía Bắc thôn Cổ Thạch, từ phía Bắc thôn một con đường nhỏ dẫn thẳng trấn.
Bình thường Cố Thanh Sơn tăng tốc độ, cũng mất ba khắc đồng hồ (là 45 phút).