Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mua Nhầm Mị Ma - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-24 08:06:26
Lượt xem: 206

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12

 

Tôi không thể tin được, vội hỏi: "Mọi người vừa nói tổng tài Lục thị tên là gì?"

 

Đồng nghiệp thấy tôi cũng hóng chuyện, cười nói:

 

"Là Lục Ngang đó. Chắc Tống Ngư cậu không hay quan tâm mấy chuyện này nên không biết đâu, Lục Ngang này gia thế hiển hách, đẹp trai hơn cả mấy ngôi sao nữa, là Mị Ma mà mọi người muốn nuôi nhất đấy."

 

"... Có ảnh của anh ta không?"

 

"Trên mạng đầy."

 

Đồng nghiệp lướt điện thoại mấy cái rồi đưa cho tôi: "Nè, cậu xem đi."

 

Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn người đàn ông trong màn hình giống hệt Mị Ma của tôi.

 

Không, phải nói là cùng một người.

 

Hóa ra bây giờ tôi không chỉ mất Mị Ma, mà còn mất luôn cả khoản tiền thưởng chín chữ số, đến cả cơ hội đổi đời cũng mất luôn rồi.

 

Đúng là nghiệp chướng.

 

Sớm biết vậy tôi đã nhiệt tình với hắn hơn rồi.

 

Vừa mừng vì Lục Ngang đã có tin tức, vừa tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cơ hội phát tài, đồng nghiệp lại nói với tôi:

 

"Thế nào, đẹp trai không?

 

"Cậu không biết đâu, gần đây hắn luôn kín tiếng nhưng lại thường xuyên xuất hiện trên các bản tin tài chính, mỗi ngày đều thanh trừng những cổ đông đã hãm hại hắn và những người đã đắc tội hắn, ra tay rất tàn nhẫn, kẻ thì phá sản, người thì vào tù.

 

"Đúng là một Mị Ma lạnh lùng vô tình, cho nên đừng đắc tội với hắn, những người muốn nuôi hắn chỉ nên nghĩ thôi nhé."

 

...

 

?

 

Tôi giật mình, lập tức nhận ra điều gì đó.

 

Nếu sau khi Lục Ngang khôi phục trí nhớ, cảm thấy việc giặt tất, giặt quần lót và làm việc nhà cho tôi là một sự sỉ nhục, vậy hắn có trả thù tôi không?

 

Câu trả lời là:

 

Có.

 

Khả năng cao là hắn sẽ băm tôi ra thành trăm mảnh để hả giận.

 

Tôi vội vàng liên lạc với chủ nhà.

 

Làm gì nữa?

 

Thì trả nhà bỏ trốn chứ còn gì nữa!

 

Chứ ở lại chờ Lục Ngang cắn c.h.ế.t à!

 

13

 

Tôi vội vã chuyển khỏi cái ổ chó của mình.

 

Cũng may trước đây khi Lục Ngang ở nhà tôi, tôi chỉ mải mê sai hắn làm việc nhà hoặc là triền miên với hắn chứ không nói cho hắn biết địa chỉ công ty của tôi cho nên chắc chắn hắn sẽ không tìm được tôi trong thời gian ngắn đâu.

 

Sau khi sống sót được một thời gian, thấy vẫn không có ai đến tìm tôi tính sổ, tôi mới dần dần yên tâm.

 

Chẳng lẽ tôi đã làm quá lên rồi?

 

Lục Ngang là Mị Ma cao cấp, địa vị còn cao hơn nhiều so với con người, chắc sẽ không làm khó một người bình thường như tôi đâu. Bắt nạt tôi thì có được thành tựu gì chứ. Hơn nữa hắn đã khôi phục trí nhớ rồi, có lẽ đã quên tôi rồi cũng nên.

 

Nghĩ đến khả năng thứ hai, lòng tôi lại buồn bã, mấy ngày liền ủ rũ không vui.

 

Thôi vậy.

 

Cố gắng kiếm tiền mua một người khác thôi.

 

Mị Ma mới mua về chỉ được phép giúp tôi làm việc nhà, tuyệt đối không được rung động.

 

Đúng vậy.

 

Rung động.

 

Đến khi Lục Ngang đi rồi tôi mới nhận ra mình thật sự thích hắn.

 

Tôi hỏi đồng nghiệp một cách khó xử: "Người thích Mị Ma có bình thường không?"

 

Đồng nghiệp cười: "Đối với con người mà nói, Mị Ma nghe hay thì là thú cưng, mà nói thẳng ra thì chỉ là công cụ để giải tỏa dục vọng và tiêu khiển thôi, mấy ai thật lòng yêu thương đâu."

 

Tôi nghe vậy thì im lặng rất lâu.

 

Tôi không coi Lục Ngang là thú cưng, càng không coi hắn là công cụ.

 

Tôi chỉ là rất thích hắn thôi.

 

Muốn hôn hắn, muốn ôm hắn, muốn cùng hắn sống chung một chỗ.

 

14

 

Đợi đến khi có lương, tôi lại vào trang web kia.

 

Tôi vừa mới đặt một Mị ma có giá cả phải chăng và có vài nét giống Lục Ngang thì nhân viên chăm sóc khách hàng đã chủ động nhắn tin cho tôi.

 

Hắn thân thiện nhắc nhở:

 

[Chào bạn, tôi thấy bạn đã đặt hàng lần thứ hai nên tôi nhắc nhở bạn là hai Mị Ma không thể có chung một chủ nhân đâu nhé, bọn họ sẽ ghen tuông và thậm chí là đánh nhau đấy.]

 

Tôi uể oải trả lời: [Tôi biết, nhưng Mị ma trước tôi thả đi rồi.]

 

[Vậy bạn muốn trả lại tiền mua lần đầu à? Xin lỗi bạn, Mị Ma không có vấn đề gì về sức khỏe nên chúng tôi không hỗ trợ trả lại tiền đâu, dù sao thì anh ấy cũng rời đi vì bạn mà.]

 

[Ừm, tôi biết, nên tôi không muốn trả lại tiền, tôi chỉ muốn mua một người khác thôi.]

 

Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: [Được thôi, bạn đừng buồn nhé, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp một Mị ma mới đến bầu bạn với bạn.]

 

[Được.]

 

Nhân viên chăm sóc khách hàng này nói là nhanh chóng nhưng tôi phải đợi đến tận nửa tháng.

 

Trong khoảng thời gian này tôi giục giao hàng thì hắn không thèm để ý đến tôi luôn.

 

?

 

Chẳng lẽ tại lần này tôi trả ít tiền hơn lần mua Lục Ngang nên bị đối xử lạnh nhạt vậy sao?

 

Đánh giá kém!

 

Cũng may nửa tháng sau, cuối cùng cũng có người gõ cửa nhà tôi.

 

Hôm đó, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp, có phần quen thuộc.

 

"Mị Ma của quý khách đã đến, xin ký nhận."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-nham-mi-ma/chuong-5.html.]

Tôi vội vàng xỏ dép lê ra mở cửa, "Đến ngay đây."

 

Nhưng vừa mở cửa, tôi đã ngây người.

 

"Lục... Lục Ngang?"

 

Tôi thấy Lục Ngang đang đứng ở ngoài cửa.

 

Hắn mặc một bộ vest thẳng thớm và có vẻ đắt tiền, khuôn mặt vẫn đẹp trai như trước nhưng lại có thêm vài phần xa lạ và uy nghiêm của người ở vị trí cao.

 

Lúc này, hắn đang nhìn chằm chằm tôi như một con quỷ đói khát.

 

"Tống Ngư, em dám vứt bỏ tôi?"

 

15

 

Xong rồi.

 

Bị bắt tại trận rồi.

 

Tôi vội vàng định đóng cửa giả vờ ngủ mơ, nhưng Lục Ngang đã bước vào nhà.

 

Hắn không tốn chút sức nào đã ép tôi vào tường.

 

"Chạy cái gì?

 

"Bỏ rơi tôi thì thôi đi, còn muốn mua Mị Ma khác?”

 

"Tống Ngư, lúc đó tôi nên dùng xích chó xích cái loại chủ nhân vô lương tâm như em lại rồi mang đi mới phải."

 

Hắn lạnh lùng uy hiếp, một tay còn bóp cổ tôi.

 

Như thể đang đo xem cần xích chó dài bao nhiêu để xích tôi vậy.

 

Chỉ là...

 

"Ừm...ừm..."

 

Trong tiếng đe dọa hung ác của Mị Ma lại xen lẫn tiếng rên rỉ khó忍.

 

Vừa quen thuộc vừa dai dẳng.

 

!

 

Tôi đang nhăn nhó mặt mày định dập đầu xin tha, bỗng ngớ người nhìn hắn.

 

Hắn rên rỉ, chứng tỏ hắn đói.

 

Chứng tỏ hắn muốn hôn tôi, ôm tôi, thậm chí là làm những chuyện khác nữa.

 

Vậy là, hắn không hề muốn trả thù tôi.

 

Tôi lập tức không sợ nữa, cố nhịn cười nói: "Hay là anh hôn em xong rồi mắng tiếp nhé?"

 

"..."

 

Bị nhìn thấu, mặt Lục Ngang rất khó coi, hắn ho khẽ một tiếng: "Ai thèm hôn em?"

 

"Nhưng anh đang rên rỉ mà em là chủ nhân của anh, em phải thỏa mãn anh chứ."

 

"Vậy mà em còn bỏ rơi tôi?"

 

Lục Ngang bực bội, nhưng tay đang bóp cổ tôi đã buông ra.

 

Tôi vội vàng vòng tay ôm cổ hắn, dỗ dành Mị Ma của mình:

 

"Em không bỏ rơi anh, chỉ là em nghe được thân phận thật sự của anh thôi.

 

"Em sợ sau khi anh khôi phục trí nhớ sẽ không vui khi bị em nuôi dưỡng, rồi quay ra trả thù em, nên em mới bỏ trốn."

 

Nghe vậy, Lục Ngang cũng giải thích: "Tôi không muốn trả thù em.”

 

"Tôi mãi không quay lại là vì có quá nhiều việc cần phải giải quyết, giờ vừa giải quyết xong, tôi đã đi tìm em ngay, ai ngờ em lại chuyển nhà.”

 

"Tôi phái người điều tra thì phát hiện em lại mua một Mị ma khác.”

 

"Chủ nhân, đã nói là chỉ nuôi một mình tôi thôi mà?"

 

Giọng hắn lạnh lùng, nhưng lại lộ ra vẻ tủi thân.

 

Hắn rũ mắt xuống, đuôi mắt cong lên rất đẹp, trông thật đáng thương, khiến tôi muốn cắn cho một cái.

 

"Em mua cậu ta về là để làm việc nhà thôi."

 

"Đó đều là việc của tôi, não của bọn họ có thể học được tám món ăn trong hai ngày không? Có lau nhà sạch sẽ không? Có sưởi ấm giường được không?"

 

Tôi ngập ngừng: "Những việc khác thì được nhưng thân phận bây giờ của anh có còn thích hợp giặt quần lót cho em không?"

 

Lục Ngang cười khẩy:

 

"Sao lại không thích hợp? Tôi thấy rất hợp đấy chứ.”

 

"Có Mị Ma nào giặt sạch và thơm hơn tôi không?"

 

"..."

 

Đúng là phiên bản bá đạo tổng tài lạnh lùng giặt quần lót ngoài đời thực.

 

Tôi buồn cười: "Được được được, chỉ để anh giặt thôi, hôn một cái đi, em nhớ anh quá."

 

Lục Ngang lúc này mới hài lòng cúi đầu:

 

"Anh cũng nhớ em lắm."

 

Nhưng ngay trước khi hắn sắp hôn tôi, tôi bỗng nghĩ ra một chuyện.

 

Chuyện lớn.

 

Tôi vội vàng né tránh nụ hôn của hắn:

 

"Khoan đã, em phải đi tìm nhân viên chăm sóc khách hàng để hoàn tiền đã, nếu không Mị Ma thứ hai em không nhận được mà tiền cũng mất luôn thì toi."

 

"Đúng rồi, không biết Mị Ma kia giờ có an toàn không, đừng để bị lũ người xấu bắt đi."

 

"..."

 

Mặt Lục Ngang tối sầm lại, giật lấy điện thoại của tôi ném sang một bên, bế thốc tôi lên đi về phía phòng ngủ.

 

"Hắn ta tốt lắm.”

 

"Chuyện hoàn tiền cứ để mai tính.”

 

"Chủ nhân, anh đói lắm rồi, tối nay anh muốn..."

 

(Hết truyện)

 

 

Loading...