Và — đứa con gái ngu ngốc — lừa suốt hai mươi lăm năm.
Mấy ngày , tâm trạng cứ nặng như đá đè.
Mỗi chuyển tiền thuê nhà, chỉ đập điện thoại — nghĩ đến cảnh nai lưng trả nợ cho thằng vô dụng đó, thấy đúng là trò hề cay đắng nhất đời.
Muốn dọn thì chịu phạt gấp mười hợp đồng.
Sau khi gửi tiền hàng tháng cho , quà cáp dịp lễ, gần như chẳng còn dư dả.
Giữa lúc đang rối, quản lý gọi văn phòng:
“Gần đây em lắm. Công ty quyết định tăng 40% hiệu suất cho em.”
như gỡ nút nghẹt ở ngực.
sale, mà lương sale thì dựa hiệu suất. Tăng thế chẳng khác nào lương gấp đôi.
Đủ để thuê nhà mới, nội thất, gần công ty, còn ở căn “ổ chuột mượn danh nhà cao cấp” nữa.
hào hứng báo tin cho bạn , hẹn tối ăn lẩu ăn mừng.
Ai dè kịp nhúng miếng thịt bò đầu tiên, điện thoại reo. Là .
Giọng bà tươi rói:
“Con , dì Trương hàng xóm bảo con tăng lương, dì kế toán ở công ty con ? Thật đấy?”
Nếu là , sẽ nghĩ quan tâm, mừng cho .
Giờ thì rõ — trong giọng đó là sự tò mò pha tính toán.
nhẹ, đáp đều giọng:
“Thật ạ.”
Quả nhiên, câu mới là điều bà nhắm tới:
“Thế thì đừng đổi nhà nữa con nhé. Trời lạnh thế mà dọn , nhỡ cảm lạnh thì ?”
màn hình, khẩy trong lòng.
Bà vẫn diễn như cũ — giọng ngọt như đường, tâm thì đen như nhựa đường.
Để tránh lộ bài, chỉ :
“Vâng, con .”
Bà mỉm mãn nguyện, thì lạnh như băng, cúp máy thẳng.
chỉ tò mò — đến ngày vạch trần hết chuyện, mặt bà sẽ trông thế nào nhỉ?
Từ hôm đó, ban ngày cắm đầu việc, tối lượn xem nhà.
Nhờ tăng thu nhập và chút may mắn, nhanh chóng chốt một căn hộ nhỏ xinh, nội thất đầy đủ, còn cửa sổ sát đất.
Chiều hôm , chuyến tàu điện chật như nêm, điện thoại rung lên — tin nhắn từ môi giới:
“Chào cô Triệu, từ tháng chủ nhà quyết định tăng thêm 300 tệ tiền thuê.”
c.h.ế.t lặng màn hình.
Ra là . Bà định chuyển , nên giở trò tăng giá cắt cổ.
Trong mắt bà, mãi chỉ là “con ATM ”, là “máu nuôi” cho thằng con trai bà yêu quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-nha-cho-con-trai-me-muon-toi-cung-tra-khoan-vay-ngan-hang/3.html.]
bật , đến chua chát.
Rồi gõ duy nhất một dòng:
“ trả nhà.”
Về đến căn hộ, đèn trong phòng bật sáng.
khựng một giây — ngờ bà già nóng ruột tới mức mò thẳng đến tận đây.
“Con .”
Giọng bà vang lên giữa ánh đèn vàng nhạt, mềm mại ngoài mặt nhưng ẩn đó là cả một cơn bão đang gồng nén .
coi như thấy, bình thản giày, rửa tay, khử trùng, động tác chậm rãi như đang biểu diễn cho bà xem.
Làm xong, treo chiếc khăn quàng nặng trịch lên cửa, thong thả bếp hâm cốc sữa nóng.
“Triệu Gia Hưng! Mẹ đang chuyện với con, con điếc ?!”
Chưa hai phút mất kiên nhẫn — vẫn phong độ “nữ hoàng kiểm soát” quen thuộc.
, nhếch môi:
“Ơ, mà . Mẹ la to thế, chắc cả tầng cũng thấy .”
Sắc mặt bà trầm xuống, mắt lóe lên vẻ cảnh giác:
“Chú Trần với hết . Tự dưng đang yên đang lành đòi trả nhà là thế nào?”
ngả sofa, hờ hững đáp:
“Còn nữa, tại ông chủ nhà phát rồ tăng giá chứ gì.”
Nhìn thấy vẻ mặt bà đanh , mỉm đầy ẩn ý:
“May mà con cô hàng xóm dễ thương chỉ cho, hóa căn hộ ‘cao cấp’ của con còn đắt hơn thị trường mấy trăm tệ. Chủ nhà đúng là hút máu, vặt con suốt chín tháng đủ, giờ còn bòn thêm ba trăm mỗi tháng. Con ngu lắm mới chịu để vắt tiếp.”
“Cái kiểu ăn gì thế hả? Chủ nhà tăng giá chắc chắn lý do của họ!”
Mẹ nghiến răng, cố nuốt cục tức, giọng rít qua kẽ răng:
“Đừng tin lời ngoài, mấy kẻ xa lạ khi đang tính bẫy con cũng nên. Lòng khó đoán lắm.”
uể oải ngáp một cái, ánh mắt lạnh tanh:
“Chuẩn luôn, cực chuẩn.”
Bà giãn mặt , tưởng đổi giọng, vội vàng gật đầu:
“Đấy, cho nên mới—”
“Mẹ, đến bao giờ mới định ngừng diễn cái vở kịch ?”
thở dài, giọng đều đều mà lạnh buốt:
“Nghĩ cái trò ép con trả nợ em trai, đúng là tâm thật.”
Bà sững nửa giây, bùng nổ ngay:
“Mẹ lừa con cái gì?! Con là chị, lo cho em trai là nghĩa vụ của con! Mẹ nuôi con hai mươi mấy năm để con tính toán với em ruột như !”
“Mẹ con từ nhỏ ích kỷ mà! Hồi học kèm em lấy một , thực tập lương năm ngàn cũng chẳng thèm cho nó một đồng. Giờ việc ngon, sợ nó chen chân, con chỉ hơn em thứ!”
“Mẹ cực khổ đẻ mày , để mày chăm em mày chứ nuôi một đứa m.á.u lạnh vô ơn như thế!”
Nếu giải Oscar cho vai “Người đạo đức giả nhất năm”, chắc bà trao liền ba tượng vàng.
“Mẹ, thật chỉ hồ đồ — còn giỏi diễn đến đáng sợ đấy.”
nhấp ngụm sữa nóng, giọng nhẹ như tạt nước sôi cơn tự ái của bà.
“Con chịu kèm em ? Nó học hai bài là chạy sân bóng, con trói chắc?”
“Thực tập lương năm nghìn, đúng. lúc đó thằng Triệu Gia Vượng nghiệp . Nó hai tay hai chân, con nuôi thêm một thằng đàn ông trưởng thành?”