Chu Cảnh An  với  rằng   vô tình  mất chiếc nhẫn.
 
 vốn dĩ  nỡ giận  .
 
Trong những lời an ủi của ,   chọn cách tha thứ.
 
Hệ thống   tiết lộ rằng, hôm đó Chu Cảnh An đến một buổi nhậu trong giới của họ, quên  tháo nhẫn .
 
Những  bạn  của   đều là con nhà giàu, họ lập tức nhận  vấn đề.
 
“Anh Chu,    đeo một chiếc nhẫn rẻ tiền như thế ,  như nhựa .”
 
“Không  còn tưởng là  kết hôn  đấy.”
 
“Cậu  bậy, ai xứng đáng  vợ của Chu đại ca chứ!”
 
Chu Cảnh An liền tháo chiếc nhẫn , vẽ một đường cong  hảo, ném thẳng  thùng rác.
 
Anh  thản nhiên đáp: “ lấy đại ở nhà thôi.”
 
Chiếc nhẫn cưới mà   dành dụm tiền lương  lâu,  khắp các cửa hàng để chọn lựa chiếc phù hợp nhất.
 
Chỉ như  mà  vứt  nhẹ nhàng.
 
Chu Lâm Tinh  hiểu gì về chiếc nhẫn, nó chỉ  rằng     về cùng .
 
Nó bắt đầu , chất vấn  tại   nhẫn tâm như .
 
Chu Lâm Tinh  là , nhưng thực chất chỉ đang gào to.
 
Trước đây mỗi  nó như ,  luôn  điều kiện mà nhượng bộ.
 
Ngay cả khi   nhún nhường, Chu Cảnh An cũng sẽ dùng những lời  từ cha  để ép   thỏa hiệp.
 
Chu Lâm Tinh  thông minh, nó  rằng  mỗi  gào   sẽ mềm lòng, nên mới tự do  loạn như .
 
Suy cho cùng, nó cũng  thực sự nhớ  quá nhiều.
 
Chẳng qua là cảm giác hối hận đang khiến nó phát điên.
 
 giữ thái độ lạnh lùng,  đáp , để tiếng  dần nhỏ .
 
Cuối cùng, Chu Lâm Tinh cũng hiểu ,  nghiêm túc từ đầu đến cuối.
 
 thực sự   nó nữa.
 
Sau một hồi ồn ào như ,  thấy hôm nay cũng chẳng cần thiết   chuyện tiếp.
 
 sắp xếp cho họ ở  homestay gần đó.
 
Không  nơi   việc, cũng tránh  đồn thổi điều gì  .
 
Đợi đến khi họ mất kiên nhẫn, tự nhiên họ sẽ rời .
 
Khi  về đến nhà thì trời  gần tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-hoa-bang-gia/07.html.]
 
Trước cửa là một bóng nhỏ đang  thu .
 
Thẩm Đào bật dậy: “Mẹ!”
 
“Sao con vẫn còn ở ngoài ?”
 
“Con đang đợi .”
 
“Mẹ ơi,   rời  ?”
 
Sự xuất hiện của Chu Lâm Tinh  mang  cho Thẩm Đào cảm giác bất an.
 
 bé     khó xử.
 
Nếu một ngày  thực sự  rời , bé sẽ ở  với bà ngoại và cố gắng học hành chăm chỉ hơn.
 
“Mẹ ơi, con sẽ  trở thành gánh nặng của  .”
 
  vẻ mặt nghiêm túc của bé chọc : “Yên tâm,     thể rời xa con và bà ngoại .”
 
“Mẹ ơi, hôm nay con còn học cách  thịt gà với bà ngoại nữa.”
 
“Con  sợ ?”
 
Thẩm Đào lắc đầu: “Con càng học  nhiều,    và bà ngoại sẽ  thể dựa  con.”
 
Dù  đây   đưa  một lựa chọn sai lầm, nhưng may mắn là điều đó  ảnh hưởng đến điểm đến cuối cùng của .
 
“Cô Thẩm yêu quý,   về , còn phần đùi gà ?”
 
Bất ngờ là hai, ba ngày  đó  thấy Chu Cảnh An  cả.
 
Ngay khi  nghĩ rằng    từ bỏ, thì   xuất hiện.
 
Chu Cảnh An  còn dáng vẻ oai phong của một tổng tài, trông  phần tiều tụy.
 
“Chu Cảnh An,  nên sớm  về, như   cho tất cả chúng .”
 
Anh, một thiếu gia danh giá,   ,  cứ nhất quyết bám lấy   buông.
 
“Muội Muội, em vẫn còn giận vì   lừa dối em, đúng ? Ban đầu  chỉ là lo lắng...”
 
Anh dừng , những lời còn  khó mà   .
 
Nếu     giữ thể diện.
 
Vậy thì để   giúp:
 
“Anh sợ rằng nếu em    phận của , em sẽ vì tiền mà  từ thủ đoạn nào để trèo lên cao.
 
“Dù   Chu Lâm Tinh,  vẫn   để    rằng  cưới một cô gái mồ côi   bối cảnh  vợ.   cũng  nỡ từ bỏ một  ngốc nghếch  tâm  ý dành cho .”
 
Sắc mặt Chu Cảnh An trắng bệch,  cố gắng tìm kẽ hở để phản bác.
 
  thể,   tìm  bất kỳ lý do nào.