Mưa Bình Luận Biết Lừa Người Đấy - 3
Cập nhật lúc: 2025-11-21 14:54:20
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
kìm , bật .
Nhìn bóng lưng Tiêu Gia Hạ đang dần khuất xa, chợt nghĩ, lẽ cả đời cũng chẳng còn cơ hội nữa.
“Đừng nữa mà.”
Tiêu Dương định đưa tay lau nước mắt cho , lập tức đá cho một phát.
“Tại phá hỏng lời tỏ tình của ?!”
“Vì cô là bạn gái của mà.”
Tiêu Dương nhún vai, nở nụ vô tội:
“Cả trường đều chúng đang hẹn hò.”
Không chứ…
Anh nhập vai sâu thế thật ?!
“Cát Cát, nghiêm túc đấy. thật sự thích cô.”
với ánh mắt thể tin nổi, định rời .
…
“Bốp!”
Trượt chân.
ngã nhào xuống đất.
Hình như trẹo chân . đất, đau đến mức dậy nổi.
“Sao hậu đậu thế chứ?”
Tiêu Dương cau mày bước đến.
còn đang chờ buông vài câu mỉa mai, ai ngờ bế thốc lên.
hoảng quá hét toáng lên…
“Còn hét nữa, hôn thật đó.”
lập tức ngậm miệng.
“Đưa cô bệnh viện. Đừng bảo bắt nạt cô nhé.”
Hơ, nào dám bắt nạt ?
chỉ … ơn tránh xa một chút ?
Khám xong thì cũng quá giờ giới nghiêm, Tiêu Dương đưa về… nhà .
“Bố ?”
thắc mắc khi thấy nhà chẳng ai.
“Bố sống ở đây. Còn … mất . Cô gặp ai?”
Thì là mất sớm, còn bố thì gia đình mới?
Tiêu Dương nhắc thêm, cũng tiện hỏi tiếp.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Chỉ co ro ghế sofa, tay cứ vô thức xoắn lấy ngón tay.
lúc đó, điện thoại của Tiêu Dương để bàn chợt sáng lên.
liếc , giật .
Là tin nhắn của Tiêu Gia Hạ:
[Chuyện giữa chúng , liên quan gì đến cô .]
…Ý gì đây?
Giữa họ còn hiềm khích?
Còn dính đến một cô gái khác?
Chỉ tiếc là… chỉ đúng một tin nhắn.
Tim bỗng chốc cảm thấy bất an lạ thường.
“Nghĩ gì đấy?”
Tiêu Dương bê hộp thuốc, xuống mặt .
lập tức bừng tỉnh, vội đưa tay định nhận lấy thuốc:
“ tự…”
Tiêu Dương chẳng cho cơ hội từ chối.
Anh nhẹ nhàng tháo giày , tìm đúng chỗ sưng đỏ và xịt t.h.u.ố.c lên, động tác liền mạch, dứt khoát, hề do dự.
Còn kịp lời cảm ơn, Tiêu Dương bất ngờ đè sát .
hoảng hốt co né tránh, rút sâu góc sô pha như một con thú nhỏ đang cảnh giác.
“Anh định gì ?”
sợ đến trừng to mắt, giọng run rẩy.
Có điên ?
Danh tiếng của tệ như , rốt cuộc lấy can đảm để tin tưởng ?
“ chẳng gì cả.”
Tiêu Dương toe, để lộ hàm răng trắng sáng:
“ nếu cô gì… cũng ngại một chút.”
hoảng hốt siết chặt , vòng tay ôm lấy , rút sâu thêm sô pha, mắt mở trừng trừng dám chớp lấy một cái.
Anh bật , vươn tay xoa rối mái tóc :
“Chọc cô thôi mà, cô sợ thành cái dạng gì kìa.”
Nói xong, bế bổng dậy:
“Cô ngủ phòng ngủ chính , trong đó nhà vệ sinh.”
ngượng ngùng gật đầu.
“Nhớ khóa cửa đấy nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-binh-luan-biet-lua-nguoi-day/3.html.]
Tiêu Dương còn quên nháy mắt một cái:
“Không khóa thì hậu quả tự chịu nha.”
Hừ, chỉ giỏi hù dọa thôi!
7.
“A Triết, chúng chia tay . Anh đính hôn với Thanh Thanh .”
Bạn trai ôm đầu đầy đau khổ:
“Anh cũng hết cách, đây là sắp xếp của gia đình.”
Vì thể chấp nhận sự thật đá, uống đến say mèm.
Không từ lúc nào lảo đảo một con hẻm tối.
Một bóng đen lao , cướp túi của , còn đ.â.m một nhát.
Máu chảy ngừng.
Mưa tạt mặt lạnh đến buốt xương.
Nhát d.a.o còn đau thấu tim hơn.
cứ thế c.h.ế.t trong uất nghẹn giữa con hẻm .
Mọi thứ chân thực đến đáng sợ và đó chính là giấc mơ của lặp lặp mỗi ngày kể từ khi đại học.
hôm nay khác.
Người bạn trai trong giấc mơ vốn luôn là một bóng mờ rõ mặt, gương mặt.
Là gương mặt của Tiêu Dương.
bừng tỉnh giữa cơn ác mộng, mồ hôi ướt đẫm áo.
Trần nhà mắt cứ phóng đại trong tầm , lẽ quá lâu khiến nước mắt ngừng rơi xuống.
Tại là Tiêu Dương?
Khoảnh khắc rõ khuôn mặt trong mơ, tim như ai đó đ.â.m mạnh một nhát.
Không thể nào.
Có lẽ gần đây tiếp xúc với Tiêu Dương quá nhiều nên mới mơ thấy .
Nhất định là .
lúc đó, một dòng bình luận lướt ngang tầm mắt :
[Dù nữa cô vẫn sẽ chọn sai. Cá ?]
8.
Bảy giờ sáng, chuẩn rời .
Trước khi , gõ cửa phòng Tiêu Dương.
Anh chỉ mặc mỗi quần short.
nóng mặt… chảy cả m.á.u mũi.
Tiêu Dương tìm khăn giúp lau, lau .
“Đừng nữa, hạ đường huyết, chảy m.á.u là do đói, thật đấy.”
Đáng ghét, mất mặt c.h.ế.t .
Anh nhẹ nhàng chạm chóp mũi :
“Biết . Ngồi yên, bữa sáng.”
Không… khoan…
“Không cần .”
vốn đến đây để tạm biệt cơ mà.
“Nhanh lắm.”
Nói xong bước bếp.
cũng định theo, nhưng thấy cảnh tượng bên trong… ôm mặt chạy luôn.
Tiêu Dương đeo tạp dề thì thôi đành, thể mặc thêm áo bên trong ?!
là… mù mắt!
kiềm , ngoan ngoãn bàn chờ, đợi , mà là đợi bữa sáng.
May mà bữa sáng phong phú thật, cả kiểu Trung lẫn kiểu Tây.
Ăn xong xoa bụng, nuốt thêm nổi miếng nào.
“Cát Cát, chuyện với cô.”
Tiêu Dương đột nhiên nghiêm túc, khiến cũng vô thức thẳng dậy.
lạ thật, là chuyện, tự dưng … hát bài đồng d.a.o “Quả bóng nhỏ”?
Tiêu Dương bất ngờ bật dậy, nhanh về phía , cảm xúc kích động, hát càng lúc càng lớn.
c.h.ế.t lặng.
Anh gì trời?
Rồi lấy giấy bút, điên cuồng gì đó.
thử, là mấy cái mặt nhăn nhó, hoạt hình kỳ quặc.
Anh cau mày, cầm điện thoại thao tác liên tục.
sang, những câu chuyện tầm phào, chẳng đầu chẳng đuôi.
Anh ?
Khoảnh khắc đó, cảm giác giữa và dựng lên vô bức tường thể phá.
Tiêu Dương thử vài , cuối cùng ngã phịch xuống ghế, bất lực.
lắc đầu, ê ẩm nứt óc.
Chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Rời khỏi đây.
“Ờm… cảm ơn vì bữa sáng.”
nhảy lò cò hướng cửa.
Tiêu Dương lập tức giữ lấy :
“Cát Cát, đừng bận tâm mấy thứ hỗn loạn đó ?”
Hai tay đặt lên vai , cả khẽ run.
“Đi theo trái tim , đừng sợ bất cứ điều gì.”