nhạt:
 
“Hứa gì nữa chứ, Hứa Nham? Văn phòng  bày đầy ảnh của cô , còn  là   quan hệ gì ?”
 
“Còn nữa, đôi giày cao gót đỏ  bàn  việc , chẳng  cũng của cô  ?”
 
Đôi giày đỏ  đ.â.m thẳng  mắt , đau buốt như d.a.o cứa.
 
  dậy,  dạo quanh văn phòng. Đã nửa năm nay   đến nơi , giờ mới nhận  tất cả đều đổi khác.
 
 đẩy cửa phòng nghỉ bên trong, mùi nước hoa xộc thẳng  mũi.  cau mày – mũi Hứa Nham vốn dễ dị ứng, nên   bao giờ xịt nước hoa,   cũng  dùng.
 
Mùi hương trong , ngoài của Thi Thiên thì còn của ai nữa?
 
07
 
Khẽ mở cửa tủ quần áo trong phòng nghỉ,  sững  – bên trong treo  váy ren xuyên thấu cùng đồ ngủ đỏ rực gợi cảm.
 
Mặt Hứa Nham tái mét, chẳng   giải thích thế nào.
 
 lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng “cạch”, từng bước chân gấp gáp lao tới – Thi Thiên xông .
 
Mặt cô  đỏ bừng, vội vàng lao tới giật lấy bộ đồ ngủ  ôm chặt trong lòng:
 
“Xin  chị Diệp Đường, em  cố ý .”
 
Nói  lập tức trốn   lưng Hứa Nham.
 
Mặt Hứa Nham sầm :
 
“Em  đây  gì!”
 
Đôi mắt đỏ hoe, Thi Thiên đột nhiên hét toáng lên:
 
“Em  đây  gì ư? Anh tưởng Diệp Đường là kẻ ngốc ? Chị   đòi ly hôn ,  còn mơ tưởng nối  với chị ? Chẳng lẽ  thấy bộ đồ ngủ gợi cảm , chị  còn  hiểu rõ quan hệ của chúng  ?”
 
“Luật sư của chị  đưa  bao nhiêu chứng cứ như thế,  mà  vẫn mơ tưởng côhị  tha thứ? Ly hôn thì cứ ly hôn ! Không   từng  sẽ cưới em ? Chị   , chúng  chẳng   thể ở bên   ?”
 
Hứa Nham mặt mày u ám:
 
“Đừng  nữa, câm miệng ngay cho !”
 
Thi Thiên trừng mắt    đầy khó tin:
 
“Anh bảo em câm miệng? Chẳng lẽ   từng  ý định cưới em ? Hứa Nham, hóa   luôn lừa em  ?”
 
Hứa Nham gào lên trong cơn tuyệt vọng:
 
“Khi cô mới ở bên  chẳng    , cái gì cũng  cần? Nói rằng chỉ cần yêu  là đủ,  cần danh phận,  cần tiền bạc, chỉ cần  ở bên cạnh  thôi!”
 
“Sau đó thì ? Muốn nhà,  xe, còn  cả vị trí Hứa phu nhân. Cô còn  cái dáng vẻ ngây thơ, cái gì cũng  cần ngày  nữa.”
 
   hai  họ cãi vã,  từ trong túi lấy  thỏa thuận ly hôn đặt lên bàn :
 
“Hứa Nham, đến tận bây giờ,  vẫn nghĩ chúng  còn  khả năng   ?”
 
  họ bằng ánh mắt châm biếm,  xoay  bước  ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-vien-lam-bao-mot-cuoc-ly-hon/6.html.]
 
Khi gần tới cửa,  bỗng  đầu   Thi Thiên:
 
“À, còn  cảm ơn cô đấy, nhờ  cái vòng bạn bè  ngừng khoe khoang tình ái của cô, nếu  thì  cũng chẳng nhanh chóng tìm đủ chứng cứ ngoại tình của hai  như .”
 
Nói xong,   ngoảnh  nữa, mặc kệ phía  là tiếng cãi vã kịch liệt.
 
Hứa Nham đúng là một kẻ mê  vì tình,   thể tin   phụ nữ nào yêu   thật lòng, cái gì cũng  cần.  là điên .
 
Còn Thi Thiên, chỉ cần  thôi cũng  kiểu phụ nữ liều mạng leo lên cao. Nhà cô  chỉ   cô học đại học,  trai hơn ba mươi mà   tiền cưới vợ, phía  còn ba đứa em trai chờ cô gánh vác. Cả nhà đều trông chờ  cô , thì    thể là “chiến sĩ tình yêu thuần khiết” .
 
Sau hai tháng giằng co, Hứa Nham cuối cùng cũng ký  đơn ly hôn. Chúng  nhanh chóng  thủ tục xong.
 
Ngày ly hôn,   thấy Thi Thiên  theo  lưng Hứa Nham,  sức tuyên bố chủ quyền.
 
Trên mặt cô  là nụ  đắc ý:
 
“Chị Diệp Đường, chị cũng  còn trẻ gì nữa. Giờ ly hôn  thì mau tìm  mà tái giá , chứ để lâu, cho dù chị  tiền, cũng chẳng  đàn ông nào  cưới một bà già .”
 
 khoanh tay  cô :
 
“Thi Thiên, vị trí Hứa phu nhân   nhường  .  cô đoán xem,     cùng Hứa Nham tới Cục Dân chính   là cô ?  cược một đồng, tuyệt đối  thể.”
 
Sắc mặt Thi Thiên lập tức  đổi:
 
“Chị  cái gì, tình cảm giữa  và Hứa Nham chị căn bản  hiểu.”
 
 vung vẩy chìa khóa xe:
 
“Chúc cô may mắn nhé.  nghĩ chắc cô  , Hứa lão phu nhân  bắt đầu xem mắt cho Hứa Nham với các thiên kim tiểu thư của những gia tộc lớn ở Hải Thành . Còn cô? Ngay cả tư cách bước  cửa nhà họ Hứa cũng  .”
Nhất Phiến Băng Tâm
 
Cô  nghiến răng:
 
“  đang mang thai con của Hứa Nham. Chẳng lẽ nhà họ Hứa   cần trưởng tôn ?”
 
Mắt  trợn to:
 
“Không thể nào? Giờ còn   nghĩ tới chuyện *phụ nữ nhờ con mà lên giá* ? Cô đừng quê mùa thế chứ, buồn  c.h.ế.t mất. Thủ đoạn cũ rích , học từ phim thần tượng ? Bớt xem TV,  thêm sách  thì hơn.”
 
Thi Thiên bỗng bật :
 
“Thôi, chị cũng chỉ là một  phụ nữ ly hôn.  và chị tranh giành  gì.”
 
 lạnh lùng  cô :
 
“Thi Thiên,   cảnh cáo cô đừng chọc  . Cô  chọc nổi . Cứ nhớ kỹ, ai cũng  trả giá cho việc   , hiểu ?”
 
Hứa Nham im lặng, chỉ  chằm chằm  . Cuối cùng,   nghẹn ngào :
 
“Đường Đường, xin .”
 
 vẫy tay:
 
“Lời xin  của ,  nhận.  tha thứ thì , và  ,  cũng   gặp   nữa. Hứa Nham, vĩnh biệt.”
 
Từ đây, mãi mãi  còn  gặp .