Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Một Viên Kẹo Thuộc Về Vận Rủi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-05-31 19:23:26
Lượt xem: 4,413

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta nhìn cái bình sứ nhỏ kia.

 

“Hoàng đế bệ hạ có tâm bệnh sao?” – Ta hỏi.

 

Bà gật đầu: "Từ nhỏ đã mắc rồi, mỗi lần phát bệnh là đau đến xé lòng. Nếu không uống thuốc này, sợ là không sống được mấy năm nữa. Ai gia bất đắc dĩ mới nhờ đến ngươi."

 

Không sống được mấy năm nữa?

 

Ta trừng to mắt.

 

"Nó hận ai gia, nên chỉ cần là đồ của ai gia thì nó sẽ không nhận, không đụng tới. Ngươi ngàn vạn lần chớ nói là ai gia đưa cho."

 

13.

 

Khi Tề Ách đến tìm ta, ta đã nằm xuống giường.

 

Thấy hắn bước lại gần, ta liền dịch vào trong một chút, chừa ra chỗ cho hắn.

 

Hắn ngồi xuống mép giường, hỏi ta: "Hôm nay đến chỗ Thái hậu sao?"

 

Ta ngồi dậy, nghiêm túc đáp: "Tề Ách, Thái hậu nói ngài có tâm bệnh."

 

Thái hậu là người xấu, ta sợ bà gạt ta.

 

Hắn khựng lại một chút, rồi dưới ánh nhìn căng thẳng của ta, nhẹ nhàng gật đầu.

 

"Vậy có đau không?" 

 

Ta bò đến bên hắn, đưa tay ra sờ loạn lên n.g.ự.c hắn.

 

Cứng cứng.

 

Chẳng giống ta chút nào cả.

 

Hắn buồn cười, nắm lấy tay ta, nhẹ kéo một cái đã lôi ta vào lòng.

 

"Lan Lan thổi cho ta đi, thổi rồi là không đau nữa." 

 

Đôi lông mày cùng khóe mắt hắn cong lên, trông còn đẹp hơn cả lần đầu ta gặp hắn.

 

Ta gật đầu, nằm trong n.g.ự.c hắn tìm tư thế thích hợp rồi bắt đầu thổi vào n.g.ự.c hắn.

 

Vừa thổi được hai cái, hắn liền đưa tay bịt miệng ta lại.

 

Chưa kịp phản ứng, hắn đã trở mình đặt ta nằm lại trên giường.

 

Ánh mắt hắn lúc này trầm xuống, nhưng nơi chân mày và đuôi mắt lại mang theo một chút ấm áp dịu dàng như tuyết tan dưới nắng xuân.

 

Yết hầu hắn khẽ chuyển động.

 

"Không đau nữa sao?" – Ta mơ hồ hỏi qua kẽ tay hắn.

 

Hắn vội vàng buông tay ra, ngồi thẳng dậy.

 

Một lúc lâu sau mới khẽ thở dài.

 

Mùi trầm hương trên người hắn rất nồng, trong đó còn xen chút vị ngọt.

 

"Lan Lan." 

 

Giọng hắn không hiểu sao trở nên hơi khàn, "Gần đây có ngoan ngoãn uống thuốc không?”

 

Nghe đến thuốc là ta lại giận.

 

"Ngài thấy ta ngốc quá à?” – Ta phồng má hỏi hắn.

 

Hắn cúi đầu nhìn ta, khẽ bật cười bất đắc dĩ, ngón tay dịu dàng vuốt dọc hàng mày của ta: 

 

"Lan Lan không ngốc."

 

"Nhưng ta hy vọng nàng sớm trưởng thành."

 

Nói vớ vẩn.

 

Ta đã cập kê rồi đấy!

 

Ta đang chuẩn bị ngồi bật dậy cãi lý với hắn thì khóe mắt thoáng thấy chiếc bình sứ nhỏ bị ta giấu ở góc giường.

 

Suýt nữa thì quên mất chuyện chính.

 

"Tâm bệnh của ngài, nếu không uống thuốc có phải là sẽ chẳng sống được bao lâu nữa không?” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-vien-keo-thuoc-ve-van-rui/chuong-7.html.]

Ta nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc hỏi.

 

Hắn không ngờ ta vẫn còn nhớ chuyện này, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

 

Ta ló đầu nhìn quanh, xác nhận trong điện không có ai ngoài hai người bọn ta, mới lấy bình sứ ra đưa cho hắn.

 

"Ngài xem thử, thuốc này có thể chữa được tâm bệnh của ngài không?"

 

Hắn nhận lấy, mở nắp, ngửi một chút.

 

"Có thể." 

 

Giọng hắn nhẹ như gió.

 

Ta sững người.

 

Chẳng lẽ ta đã trách lầm Thái hậu?

 

"Nhưng trong đó bị bỏ thêm một vị thuốc độc, bệnh chưa khỏi thì người đã c.h.ế.t rồi." 

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Lấy từ chỗ Thái hậu sao?"

 

Ta gật đầu, giận đến mức mặt mũi nhăn lại: "Ta biết ngay mà, bà ta chắc chắn là người xấu!"

 

Mùi đắng vừa nhạt bớt trên người hắn lại lặng lẽ tản bớt đi thêm.

 

Thấy ta tức giận như vậy, hắn khẽ cười: "Sao nàng biết được?"

 

Dĩ nhiên là ngửi thấy.

 

Nhưng chuyện đó không thể nói ra.

 

"Tề Ách, bà ấy là mẫu thân của ngài mà, sao lại có thể tàn nhẫn đến thế!" – Ta tức đến đỏ mắt.

 

Bình thường ta chỉ bị kim đ.â.m một chút thôi, mẫu thân đã đau lòng không thôi.

 

Mẫu thân của Tề Ách vì sao lại cho hắn uống thuốc độc chứ?

 

Tề Ách bật cười lạnh một tiếng.

 

Lần này, mùi đắng trên người hắn nồng đến mức khiến ta không chịu nổi, chỉ có thể nhào tới ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lên lưng hắn: 

 

"Không sao đâu Tề Ách, mẫu thân của ta nhất định sẽ thương ngài."

 

"Ta cũng sẽ thương ngài."

 

Đến giờ ta mới hiểu.

 

Vị đắng trên người hắn không phải vì không ăn đường.

 

Cũng chẳng phải vì không vui vẻ.

 

Chúng ta nằm cạnh nhau, chẳng ai nói gì thêm.

 

Ta chỉ có thể ngửi thấy vị đắng nồng nặc tỏa ra từ thân thể hắn, bao trùm lấy cả con người ấy.

 

"Ta từ nhỏ đã không có mẫu thân."

 

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng ta mới nghe thấy hắn mở miệng.

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn.

 

Hắn mở mắt, không biết đang nhìn về nơi nào, con ngươi đen như mực trong màn đêm càng thêm lạnh lẽo.

 

"Năm xưa, mẫu thân ta bị phụ hoàng nhìn trúng, cưỡng ép đưa vào cung. Chỉ một lần liền mang thai ta. Bà hận ta, đem ta vứt vào lãnh cung. Phụ hoàng cũng hận ta, chẳng đoái hoài đến."

Hồng Trần Vô Định

 

Giọng hắn vừa khàn vừa thấp:

 

"Năm ta ba tuổi, bọn họ lại có thêm một đứa con. Kẻ đó từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, là thái tử được người người ca tụng. Là kẻ mà mẫu thân ta, dù phải biến ta thành lưỡi dao, cũng muốn bảo vệ đến cùng."

 

“Rõ ràng chúng ta đều là con bà ấy, vì sao ta lại là con kiến mặc người giẫm đạp, còn kẻ kia lại là kẻ được nâng lên trời, chỉ chờ ngày bước lên ngôi báu?”

 

"Nếu ta là Yến vương hung bạo tàn độc, là nghịch thần bị người đời căm hận... vậy thì ta..."

 

Ta vội đưa tay che miệng hắn lại.

 

Đắng lắm.

 

Đắng hơn tất cả mọi thứ thuốc ta từng uống cộng lại.

 

Ta có ô mai ăn, còn hắn thì không có.

 

Không nhịn được, ta vươn người lại gần, nhẹ nhàng hôn lên nơi khóe mắt đỏ ửng của hắn.

Loading...