MỘT QUẦY HOÀNH THÁNH, MỘT MỐI TÌNH DUYÊN - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-06-09 18:17:59
Lượt xem: 2,079
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta học viết tên hắn, vậy mà mãi không học nổi tên mình. Cuối cùng ta giở trò, chỉ chịu viết mỗi chữ “Đậu”.
Lương Đình cười nói:
“Sau này Đậu Hũ còn phải làm đại chưởng quầy, phải ký tên, phải đóng dấu — sao có thể không biết viết tên mình?”
Ta đáp:
“Vậy thì ta tên Đậu Đậu là được!”
Hắn chọc ghẹo ta:
“Đậu Đậu là tên chó đó. Con chó vàng nhà hàng xóm cũng tên Đậu Đậu đấy.”
Ta nghênh mặt bắt chước:
“Vậy ta làm chó cũng được, gâu gâu gâu!”
Hai đứa tựa vào nhau mà cười.
Trước mùa đông năm ấy, chúng ta dọn nhà.
Rời khỏi con hẻm ăn mày tồi tàn nhất kinh thành, chuyển đến một viện nhỏ hai gian trong con hẻm Bình An ngoài khu phố.
Nhà mới có giếng nước trong, có bếp có ống khói — không còn phải nấu nướng trong khói cay xè như trước. Chúng ta còn có một nhà hàng xóm mới, là gia đình làm nghề muối dưa.
Hôm dọn vào, Lương Đình nói rất nhiều — nào là giếng là giếng sống, có thể múc nước sạch mỗi ngày; nào là nhà bếp có ống khói, từ nay nấu cơm không còn bị hun đến chảy nước mắt.
Ánh sáng trong mắt hắn khi đó rực rỡ đến khó tin, cuối cùng có hơi ngập ngừng hỏi ta:
“Đậu Hũ, đây là nhà mới của chúng ta… ngươi có vui không?”
Ta vui chứ — vui đến mức không nói nên lời! Vui đến nỗi quay vòng tại chỗ, quay đến choáng váng rồi ngã vào lòng hắn.
Chỉ lúc ấy ta mới nhận ra: Lương Đình đã lớn thật rồi.
Thằng bé ngày nào giờ đã cao lên vùn vụt như tre mọc, chẳng biết từ khi nào đã vượt ta hẳn một cái đầu, vững vàng chống đỡ cả một mái nhà từng chênh vênh gió táp mưa sa.
Hắn ôm lấy eo ta, không buông, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt ta.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Đậu Hũ, năm nay ngươi đã mười sáu. Chúng ta… tổ chức một lễ thành niên cho ngươi được không?”
Lý nương tử muối dưa bên nhà rửa sạch tay, đích thân giúp ta búi tóc. Bà còn cố ý đến nhà mụ mối học bài khấn búi tóc, nhẹ giọng đọc cho ta nghe:
Một chải chải đến đầu, phú quý chẳng còn lo.
Hai chải chải đến đuôi, mạnh khỏe chẳng ưu sầu.
Ba chải chải đến cuối, ý trung nhân đến gõ cửa.
Cả Liễu nương tử cũng đến, khoản tiền nợ trước kia chúng ta đã trả hết, mấy năm qua cũng dần thân thiết hơn.
Bà mang theo rượu hoa đào mới ủ năm nay đến mừng cho ta.
Lần đầu tiên ta được uống loại rượu ngon đến thế — ngọt dịu mà không cay, ấm áp như luồn vào tận dạ dày.
Nhưng ta ham vui, uống lố, thành ra say mất.
Ta cằn nhằn với phụ thân:
“Lương Đình rốt cuộc vẫn xem thường cha con mình, chưa từng gọi người một tiếng ‘phụ thân’, cũng chưa từng gọi con là ‘tỷ tỷ’…”
Phụ thân ta cũng bày ra vẻ cảm thán, thở dài làm ra vẻ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-quay-hoanh-thanh-mot-moi-tinh-duyen/chuong-8.html.]
“Con ngốc à, thiếu gia vẫn là thiếu gia thôi. Ta đốt bao nhiêu nhang mới may mắn gặp được người như thế…”
Hai cha con mỗi người ôm một vò rượu, cười khúc khích như kẻ ngốc.
Ai ngờ Lương Đình lại bất ngờ mở miệng gọi:
“Phụ thân!”
“Con gọi gì?” Phụ thân ta giật nảy mình.
“Phụ thân!”
“Con ơi, con ngoan của ta ơi! Cả đời ta nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ có ngày hôm nay!”
Phụ thân ta nước mắt tuôn như mưa, suýt ngã từ trên mái nhà xuống.
Ta thì tức tối đ.ấ.m Lương Đình một cái vào trán:
“Thế còn ta thì sao? Mau gọi một tiếng ‘tỷ tỷ’ đi!”
Hắn không gọi. Chỉ mỉm cười nhìn ta, trong mắt phản chiếu ánh sao long lanh.
Ta bỗng không dám nhúc nhích, không dám mở miệng, sống lưng như phủ đầy mồ hôi lạnh.
Lương Đình khẽ dùng đầu ngón tay vẽ vòng trong lòng bàn tay ta, môi nóng áp sát tai, thì thầm bằng giọng thật nhẹ, thật khẽ:
“Đậu Hũ, ta thích nàng… nàng thật sự không biết sao?”
Nửa tháng sau hôm đó, ta không dám nhìn thẳng vào mắt Lương Đình lấy một lần.
Từ khi dọn về nhà mới, chúng ta không còn phải chen chúc ba người trên một cái giường đất nữa — ta đã có một gian phòng nhỏ của riêng mình. Chỉ vỏn vẹn ba bước là hết, chưa đầy bàn tay trải rộng, vậy mà đã là thứ xa xỉ trước kia ta không dám mơ đến.
Lương Đình là thiếu gia, là công tử nhà quyền quý, là con trai của Trình chưởng quầy — người năm xưa ban cho ta một bát cơm.
Hắn là sao trên trời, cho dù từng sa vào bùn đất, cũng có thể trắng tay dựng lại cơ đồ.
Hắn tuấn tú, có học, nói năng nho nhã, giọng điệu thanh tao, chưa bao giờ thốt ra lời thô tục.
Mỗi sáng ba chúng ta cùng dậy sớm, đồng loạt khoác áo vải giản dị ra ngoài. Tới lúc trở về, ta với phụ thân người đầy mùi dầu mỡ, còn hắn lúc nào cũng sạch sẽ chỉnh tề, không vướng một hạt bụi.
Hắn dạy chữ cho mấy đứa nhỏ trong hẻm chẳng có tiền đi học, ai cần nhờ viết thư cũng đều tìm đến hắn.
Thậm chí, hắn còn có thể trò chuyện bằng tiếng Hán với thương nhân người Tây Vực bên phố, nói chuyện làm ăn với khách buôn từ phương Nam cũng lưu loát như nước chảy.
Có người tinh mắt nhìn một cái là biết ngay — chúng ta không cùng một đẳng cấp.
Còn ta, ta là cái gì chứ?
Ta là con ngốc đến chữ “Đậu Hũ” còn viết không nổi hết một lượt. Một quả bí đần độn, mặt mũi thô kệch, tay chân vụng về, ngay đến nửa quyển Tam Tự Kinh cũng đọc không trọn.
Ta lấy gì mà xứng để hắn thích?
Đậu Hũ ơi là Đậu Hũ, ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Ta tự nhủ với mình như vậy.
Việc buôn bán trước cửa Ngoã Tử càng ngày càng phát đạt, rốt cuộc cũng khiến người khác ganh ghét.
Trưa hôm ấy, mấy gánh hàng rong lén mời đám nha dịch đến, vu cho quầy hoành thánh của chúng ta dùng… thịt chuột làm nhân.
Nha dịch ở chợ vốn chẳng khác gì phường du côn thu bảo kê, ta cắn răng rút ra một lượng bạc lót tay, tên cầm đầu cười tít mắt nhận lấy — nhưng lại giơ tay tát ta một cái trời giáng.
Hắn lập tức giơ thỏi bạc lên cao, hét lớn giữa phố:
“Xem này! Mọi người mau nhìn đây! Cái quán Hoành Thánh Cát Tường này láo đến mức dám hối lộ quan sai giữa ban ngày ban mặt!”