Tôi hất tay nó ra:
"Người một nhà?"
"Các người chỉ cần từng coi tôi là người nhà, thì sẽ không có bữa cơm hôm nay!"
Luật sư Trương nhanh chóng đến.
Nhưng ông ấy còn chưa mở miệng, mẹ chồng đã nằm dưới đất chỉ vào ông ấy mà mắng:
"Nếu ông dám giúp bà ta, tôi sẽ nằm ỳ ở nhà ông luôn!"
"Tôi nói cho ông biết, tôi già rồi, cả người đầy bệnh tật."
"Nếu ông chọc giận tôi, tim tôi chịu không nổi đâu!"
"Đến lúc đó, ở nhà ông mà xảy ra chuyện gì, ông có gánh nổi không?"
Sắc mặt luật sư Trương thay đổi, Chu Kiến Nghiệp cũng lạnh lùng nói:
"Luật sư Trương, đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, tốt nhất ông đừng nhúng tay vào."
Hứa Tĩnh Tĩnh lại càng khóc lóc kể lể với ống kính livestream:
"Mọi người ơi, cái bà mẹ chồng độc ác này không những muốn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà, mà còn tìm luật sư đến bắt nạt chúng tôi!"
"Bà ta đúng là đang dồn người nhà mình vào chỗ c.h.ế.t mà!"
Trong livestream, các bình luận điên cuồng tràn ngập màn hình:
Trời ơi, cái mụ tiện nhân già này ác độc quá!
Streamer mau tung thông tin của bà ta ra, cộng đồng mạng sẽ trút giận giúp cô!
Đúng vậy! Loại mẹ chồng này phải bị phơi bày!
Luật sư tiếp tay cho kẻ ác, cũng chẳng phải loại tốt lành gì!
Luật sư Trương bị cảnh tượng này dọa sợ, nhỏ giọng nói với tôi:
"Cô Thẩm, cái này, tình hình này phức tạp quá, hay là mọi người cứ bình tĩnh lại đã, mình bàn sau nhé."
Nói xong, ông ấy không quay đầu lại mà bỏ chạy thục mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-minh-van-vui/chuong-7.html.]
Nhìn bóng lưng ông ấy chạy trốn, lòng tôi lạnh như băng.
Cái gia đình này, đã nát bét rồi.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Sau khi luật sư đi, Hứa Tĩnh Tĩnh cùng Chu Hạo và mẹ chồng họ đã đuổi tôi ra khỏi nhà.
Trên đường rời khỏi khu dân cư, những người xung quanh đều chỉ trỏ tôi:
"Đây chẳng phải tiện phụ độc ác trong livestream vừa nãy sao? Trông đã không phải loại tốt lành gì rồi!"
"Đúng đó, cô không nghe streamer vừa nãy nói sao? Người này lớn tuổi rồi, ngày nào cũng ăn bám lười biếng ở nhà, ngược đãi người già, còn hút m.á.u con trai nữa!"
"Nghe nói vì ba trăm tệ tiền ăn mà còn đánh con trai bà ta nữa chứ!"
"Ghê tởm thật, trên đời này sao lại có loại người như vậy?"
"Thế nên bây giờ bà ta mới bị đuổi ra khỏi nhà, bị người thân và mọi người quay lưng đó!"
"Loại người này, sống trên đời này cũng thừa thãi!"
Một số người qua đường quá khích, thậm chí còn ném trứng thối và rau thối về phía tôi.
Mặt đối mặt nguyền rủa tôi mau đi c.h.ế.t đi.
Tôi đứng giữa đống rác, lần nữa nhận được tin nhắn của Hứa Tĩnh Tĩnh:
"Mụ già c.h.ế.t tiệt, bây giờ biết hậu quả khi chọc giận tao rồi chứ?"
"Tao đã nói rồi, đợi khi tao vào nhà mày, tao sẽ là người đầu tiên đá mày ra khỏi đó!"
Tôi không trả lời, vừa nhanh chân rời đi, vừa gọi cuộc điện thoại khiến cả hắc bạch hai đạo đều nghe danh mà sợ mất mật.
Đầu dây bên kia, giọng em trai vẫn phớt đời:
"Chị, sao tự dưng lại nhớ đến việc gọi cho em vậy?"
Tôi hít sâu một hơi: "A Phong, chị bị đuổi ra khỏi nhà rồi."
"Cái gì?!"
"Chu Kiến Nghiệp, Chu Hạo, và mẹ anh ta."
Tôi cười khổ: "Cả bạn gái Chu Hạo, Hứa Tĩnh Tĩnh nữa."