MỘT KIỂU YÊU KHÁC - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-12-30 01:21:48
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Được thì , nhưng mà…” Lộ Nhất Phàn mướn mắt, liếc những kẻ đang ló đầu ngoài cửa hóng hớt.

Chỉ cần nhíu mày một cái, đám đó liền vội vàng giải tán, trong nháy mắt thấy tăm .

“Nếu náo loạn đến mức đổi phòng thế , xem , quan hệ của hai vị chắc cũng chẳng gì cho cam nhỉ? Là thực sự đến tiễn một cách 'đàng hoàng' ?”

13.

Sắc mặt Cận Sầm thốt nhiên trầm xuống. Nắm đ.ấ.m bên hông siết c.h.ặ.t đến mức nổi đầy gân xanh, l.ồ.ng n.g.ự.c phập phồng vài cái, đột nhiên khẩy: “Cái ký túc xá , bộ nào 'đàng hoàng' ? Còn sợ cái gì đàng hoàng nữa?”

“Cận Sầm!” Giọng cũng trở nên nghiêm túc, “Đuổi đến tận phòng để kiếm chuyện, bệnh ?”

Sao ? Giờ thì thấy ghê tởm loại biến thái thích đàn ông nữa ?

Cái phòng bây giờ đang hai thằng Gay thích đàn ông đấy thôi. Rõ ràng chán ghét nhưng vẫn cứ ở lì tại đây, bệnh thì là gì?

Dường như Cận Sầm ngờ dùng thái độ để chuyện với , trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc. Sau đó, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, “Sao ? Chê ở đây vướng mắt ?”

là đồ bệnh. lười chẳng thèm tiếp lời cái kiểu năng tỉnh táo của . chỉ nghiêng đầu màn đêm đen kịt bên ngoài, buông một câu đầu cuối: “Hơn tám giờ .”

Kể từ khi Cận Sầm yêu đương nữa, cuộc sống của một quỹ đạo tự giác định. Tầm tám giờ hơn, thường là lúc tự học trong phòng, còn thì tập thể d.ụ.c bên cạnh.

Suốt nửa năm trời, thực sớm chẳng còn phân rõ đó là thói quen của là thói quen của nữa. Thế nhưng cả hai đều duy trì cái thói quen đó cho đến tận bây giờ.

Cận Sầm dĩ nhiên hiểu ý , khóe môi cong lên. nơi đáy mắt ý : “Đuổi ?”

14.

đáp bằng giọng chẳng mặn chẳng nhạt: “Cũng hẳn là đuổi.” Chỉ là cho rằng mối quan hệ hiện tại giữa hai đứa là kiểu thể bình thản chung một phòng như thế .

Cận Sầm khẩy một tiếng: “Thế là đuổi ? Kỷ Bắc Từ, đuổi ?”

“Ừ, đuổi đấy.” dứt khoát gật đầu thừa nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-kieu-yeu-khac/chuong-5.html.]

Cậu đột nhiên bật một tiếng “Xì” đầy mỉa mai, nụ mang theo vẻ tự giễu. Cậu lạnh mặt kéo chiếc ghế trống bên cạnh bàn, xuống một cách đầy càn rỡ. Sau đó, lôi điện thoại , thản nhiên bắt đầu chơi game.

sững sờ hành động của : “Cận Sầm, …”

“Im miệng .” Cận Sầm liếc một cái cụp mắt xuống, gương mặt sắt đầy vẻ cau và gượng gạo: “Cậu hứa là sẽ bao qua môn bổ khảo đấy.” Lời thốt , thốt nhiên chẳng còn gì để .

Phải, đúng là chuyện như thế thật.

Kỳ thi cuối kỳ môn Tư tưởng Mao Trạch Đông kỳ , một trận sốt cao, ngay giữa lúc bài thì ngất lịm . Cận Sầm khi cuống cuồng hết cả lên, chẳng chẳng rằng cõng thẳng chạy tới bệnh viện, bỏ mặc luôn cả bài thi của chính .

Thế là cả hai đứa đều trượt môn, đợi đến khi nhập học để thi bổ sung.

Lúc đó, Cận Sầm cứ như kẻ xương dựa dẫm bên cạnh , xoay xoay cây b.út bi lải nhải: “Chẳng đếm xuể là bao nhiêu nhé Kỷ Bắc Từ, ông đây vì mà đ.á.n.h mất cả một cánh rừng bạn gái. Lại còn vì mà trượt môn đầu trong đời. Cậu chịu trách nhiệm với đấy.”

Chuyện bạn gái thì chẳng tính toán cho . chuyện trượt môn, lòng thực sự tràn ngập nỗi áy náy.

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

sang Cận Sầm – lúc đó đang bắt đầu vẽ bậy sách, trịnh trọng hứa hẹn: “Quyết định , môn cứ để lo, bảo đảm cho qua, ?”

“Chốt nhé! Vẫn là Tiểu Từ T.ử nhà đáng tin nhất!”

Nụ rạng rỡ và soái khí của Cận Sầm lúc đó, đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ như in. chỉ mới qua một mùa Hè, khoảnh khắc gặp … Mọi thứ hóa mây khói, xưa nhưng lòng khác.

“Sáng mai mang sách qua đây, sẽ đ.á.n.h dấu trọng tâm cho. Cầm về học thuộc lòng là qua thôi. Không cần ngày nào cũng đến đây bổ túc , đỡ thấy… tởm lợm.” tự thấy cách sắp xếp đủ chu đáo .

sắc mặt Cận Sầm u ám đến đáng sợ, mấp máy môi: “ thấy tởm lợm, cái bài đăng đó …”

Không cái gì, chẳng tiếp nữa.

15.

Hồi tham gia tân sinh viên học quân sự một vài bộ chăn nệm, Lộ Nhất Phàn giúp gặp quản lý ký túc xá mua một bộ, giải quyết vấn đề giường chiếu một cách gọn nhẹ.

Thế nhưng Cận Sầm cứ thế lỳ lợm ở phòng chúng , tận đến mười một giờ rưỡi đêm – lúc tòa nhà tắt đèn. Ánh điện phụt tắt, căn phòng chìm bóng tối, chỉ còn ánh trăng dịu nhẹ len lỏi qua ô cửa sổ. Lộ Nhất Phàn leo lên giường, thong dong xem một trận bóng đá. Vậy mà vẫn bất động như tượng. Dáng vẻ thản nhiên và tập trung khiến nảy sinh ảo giác rằng định đó chơi game đến tận sáng mai luôn bằng.

 

Loading...