Triển La Nhất quả nhiên là một tên vô lại, hắn nói ước mơ của hắn là trở thành một người ca ca hưởng phúc được muội muội nuôi, thế là hắn bắt đầu buộc ta nô dịch không ngừng nghỉ.
Việc quét dọn trong nhà do ta làm, ba bữa cơm trong nhà, ồ, ở đây chỉ có hai bữa, ta nấu. Mấy con gà con mới bắt trong sân cũng do ta cho ăn nuôi dưỡng.
Nếu ta nấu sai, nhẹ thì tự mình ăn cơm thừa ba ngày, nặng thì hắn thật sự nhẫn tâm để ta ăn những thứ không cẩn thận bị nấu thành màu đen sì, rồi hắn lại nhếch mép cười đắc ý mà sang nhà Khương thẩm ăn chực.
Ngay cả Hà Hoa thỉnh thoảng lén lút đưa cho ta một cái bánh ngô, hắn cũng phải dọa người ta nói rằng, cô nương ăn vụng sau này sẽ gả cho cóc ghẻ, rồi giật lấy cái bánh ngô.
Hà Hoa là nữ nhi của Khương thẩm, cũng là người bạn đầu tiên của ta trong đời này.
Nàng ấy còn dẫn ta cùng những đứa trẻ khác trong thôn đi bắt cá, leo cây, khiến ta không đến mức vất vả để thừa dịp Triển La Nhất đang ngủ mà bỏ trốn.
Cho đến khi ta cầm cuốc làm vườn rau không còn nổi mụn nước, cũng có thể thành thạo dùng lá cây du, rau dại trộn với đậu, ngô vụn và một chút gạo để nấu cơm, ta tưởng mình cuối cùng đã là một muội muội đạt yêu cầu của hắn rồi.
Thế nhưng hắn lại dẫn ta đến nhà xí nói: "Trân Trân nhà ta tài giỏi như vậy, học cái này chắc cũng nhanh thôi."
Hắn bảo ta múc những thứ bên trong đổ vào hố phía sau nhà, rồi quét phân gà mỗi ngày trong chuồng gà vào đó, còn phải vài ngày đổ thêm tro cây vào.
Ta ngửi cái mùi buồn nôn đó, cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc.
Ta biết từ khi ra khỏi hoàng cung ta đã không còn là công chúa cành vàng lá ngọc nữa, nên những ngày này ta đã cố gắng hết sức để học, nỗ lực hết mình để làm, cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của Triển La Nhất đối với một muội muội.
Thế nhưng ta đã hỏi Hà Hoa từ trước, những thiếu nữ tầm tuổi bọn ta, việc cần học cũng chỉ là việc nhà, ai lại đi đụng chạm với những thứ hôi hám này chứ. Hắn chỉ là muốn làm nhục ta, trả thù ta vì đã nói hắn là đồ biến thái.
Trong chốc lát, chút kiêu ngạo còn sót lại trong lòng khiến ta nhấc chân bỏ chạy, biến mất không còn bóng dáng trước khi hắn kịp phản ứng.
---
"Trân Trân, đừng giận La Nhất ca nữa, huynh ấy thật sự rất tốt, nếu không cũng sẽ không đưa ngươi trở về, ngươi không biết những năm tháng này một đứa con gái ở bên ngoài đáng sợ đến mức nào đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-doi-quy-gia-sfbq/chuong-3.html.]
Mỗi bước mỗi xa
Hà Hoa vừa đưa bữa chiều mà nàng ấy tiết kiệm được cho ta, vừa nói mãi những lời khuyên răn quen thuộc.
Ta hổn hển gặm vài miếng, lẩm bẩm: "Vậy hắn có biết lỗi không? Có lo lắng tìm ta không?"
Ngô Tiểu Bàn ở bên cạnh cười hì hì tiếp lời: "Ca ca ngươi mới không lo lắng đâu, ta vừa thấy huynh ấy ở đầu thôn tán phét với người ta. Trân Trân, dù sao huynh ấy cũng không phải ca ca ruột của ngươi, nếu không ngươi về nhà ta đi."
Nơi ta trốn là một sơn động nhỏ, là nơi đám bạn chơi cùng với ta trốn tìm tìm thấy được. Giờ này tất cả các bạn cùng đều ở đây với ta.
Hà Hoa nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn ta: "Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, chẳng phải ngươi thấy Trân Trân xinh đẹp đó sao? La Nhất ca người ta ít nhất có thể nuôi sống Trân Trân, ngươi có bản lĩnh đó không?"
Ngô Tiểu Bàn nghe vậy đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đừng nói bậy, ta chỉ thấy Trân Trân đáng thương mà thôi. Hơn nữa, hơn nữa ai nói ta không có bản lĩnh? Phụ thân còn tìm cho ta một đại sư phụ ở trong thành để học việc, khế thư cũng ký rồi, ta sắp thành người trong thành rồi."
Nói rồi, hắn ta mò mẫm từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đưa cho ta, "Hừ, ta sắp được vào thành sống cuộc đời ngày ngày có thịt ăn. Trân Trân, ngươi cũng đi cùng ta đi, ta bảo đảm sẽ đối xử tốt với ngươi."
Những người khác bị lời nói "ngày ngày có thịt ăn" của hắn ta làm cho kinh ngạc, tất cả vây quanh hắn tíu tít nịnh nọt: "Tiểu Bàn, ngươi thật sự phải vào thành hả? Ta nghe nói trong thành nhà nào cũng ăn gạo trắng, thịt thì ta không nghĩ tới rồi. Sau này ta có thể đến ăn chực một bát cơm trắng không?"
"Không có tiền đồ, Tiểu Bàn ca của chúng ta giàu có như vậy làm sao có thể bạc đãi chúng ta? Ít nhất cũng phải là cơm trắng chan nước thịt chứ."
"Bàn Nhi, bọn họ không có kiến thức chỉ biết cơm với thịt thôi. Ta nghe nói món ngon nhất trong thành gọi là bánh hoa quế, ngươi về phải mang cho bọn ta đó."
Một đống ánh mắt tò mò ngưỡng mộ và một loạt lời nịnh bợ khiến Ngô Tiểu Bàn hưng phấn đến đỏ bừng mặt, đám tiểu đồng bọn nói yêu cầu gì hắn ta cũng gật đầu đồng ý.
Thế nhưng ta lại chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nghèn nghẹt hỏi: "Cái khế thư này là phụ thân ngươi tự tay ký sao? Ông ấy nói là dùng để tìm sư phụ cho ngươi hả?"
Hắn ta vẫn còn trong niềm vui sướng, vẫn theo thói quen gật đầu.
Thế nhưng Hà Hoa lại nhận ra sự bất thường của ta, vội vàng hỏi có gì không đúng.
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ngô Tiểu Bàn nói: "Ngươi có thể có thịt ăn, nhưng không phải vì ngươi phải vào thành bái sư, mà là phụ thân ngươi đã bán muội muội ngươi rồi, bán cho một thanh lâu tên là phường Túy Hoa ở trong thành."
Cái khế thư kia, rõ ràng là một khế thư bán thân!