Ta cố gượng dậy, toan bước xuống giường, Thạch Định liền vội vàng đè ta lại.
"Nàng đừng để ý đến bà ta."
"Ai vậy?"
"Đại tẩu. Ta biết rõ là vì sao bà ta lại làm ầm ĩ lên như vậy." Thạch Định nói đoạn, khẽ nhéo lấy má ta.
Trong ánh mắt chàng lại ánh lên một tia dục vọng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Ni nhi à, ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu ấm ức đâu."
Ta còn chưa kịp đáp lời, Thạch Định đã vội vã rời giường, khoác y phục rồi bước ra ngoài, lớn tiếng nói: "Ta cũng chưa từng nghe nói đến chuyện con dâu mới về nhà chồng ngày đầu tiên đã phải giặt giũ nấu cơm cả. Đại tẩu khi mới về nhà này, chẳng phải cũng phải mấy ngày sau mới bắt đầu làm việc sao?"
"Ta sao có thể so sánh với nó được?"
Giọng của đại tẩu the thé lại chua ngoa, còn mang theo vẻ đắc ý.
"Đương nhiên là không thể so sánh được rồi. Đại tẩu là đổi dâu, còn nương tử của ta là cưới hỏi đàng hoàng, có đủ sính lễ, có đủ lễ nghi."
Ngoài tiếng chim hót líu lo, thì chẳng còn thanh âm nào khác vọng lại.
Ngay sau đó, lại vang lên tiếng gào khóc của đại tẩu: "Trời ơi là trời! Sáng sớm tinh mơ thế này mà ta đã không thiết sống nữa rồi!"
"Bà đừng có ở đó mà làm mình làm mẩy nữa. Chẳng phải là muốn chia gia sản sao? Đợi Ni nhi ba ngày về nhà mẹ đẻ xong, ta sẽ chia cho bà là được chứ gì?"
Giọng của Thạch Định vừa dứt, tiếng khóc lóc om sòm liền im bặt.
Một lát sau, Thạch Định mặt mày ủ rũ bước vào.
Chàng nhìn ta, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Ta suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chàng muốn chia gia sản, thiếp đều nghe theo chàng."
Chia gia sản thì tốt biết bao, có thể tự mình làm chủ mọi việc.
Chúng ta còn chưa có con cái, có thể ra sức làm lụng, tích cóp tiền bạc.
"Ni nhi à, nàng nghe ta nói hết đã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-cuoc-hon-nhan-noi-thon-que/chuong-3.html.]
Phụ thân không phải là con ruột của gia gia và nãi nãi, ta cũng không phải là cháu ruột của gia gia và nãi nãi. Khi ta còn bé, là do A gia nhặt ta về nuôi lớn. A nãi lại thường xuyên đau ốm. Nếu như chia gia sản, phụ mẫu nhất định sẽ đi theo nhị ca, còn A gia và A nãi sẽ phải nương tựa vào ta.
Ngôi nhà bên kia suối cũng không có phần của ta, ta chỉ có thể ở lại căn nhà cũ kỹ này mà thôi.
Tiền bạc, lương thực trong nhà cũng sẽ không chia cho ta."
Nói dễ nghe thì là chia gia sản, nói khó nghe thì chính là bị đuổi ra khỏi nhà.
Ta hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay Thạch Định, hỏi khẽ: "Chàng sẽ không để thiếp phải chịu đói, chịu rét chứ?"
Thạch Định dùng sức gật đầu.
"Vậy thì chúng ta chia gia sản. A gia và A nãi, thiếp sẽ cùng chàng hết lòng phụng dưỡng, để hai người an hưởng tuổi già."
Thạch Định ôm chặt ta vào lòng, cảm động nói: "Ni nhi à, nàng thật tốt..."
Không phải là thiếp tốt, mà là đến bước đường này rồi, ta còn có thể lựa chọn nào khác nữa đâu?
Ta và chàng mới kết thành phu thê, đang là thời điểm vun đắp tình cảm. Ta thấy rõ chàng là người trọng tình trọng nghĩa, lại biết bảo vệ ta, dám nói dám làm.
Huống hồ, chàng đã nói ra lời rồi.
Ta còn có thể làm gì hơn đây?
Đến khi bước chân ra khỏi phòng, ta mới thực sự cảm nhận được sự khác biệt giữa nhà mới và nhà cũ.
Căn nhà cũ thì thấp bé, tối tăm, lại tồi tàn xập xệ. Còn ngôi nhà mới thì rộng rãi, thoáng đãng, lại vô cùng khang trang.
A gia có vẻ vẫn còn khỏe mạnh, nhưng A nãi thì hễ nói vài câu lại ho sù sụ, việc nhà chắc chắn không thể làm được chút nào.
Người bên nhà mới dường như rất nóng lòng muốn tống khứ Thạch Định đi cho khuất mắt, ngay cả chén trà dâng lên cũng chẳng buồn uống, qua loa đưa cho hai túi thô lương, rồi phụ thân chàng quay sang nói với Thạch Định và A gia, A nãi rằng: "Phụ thân, mẫu thân à, sau này hai người cứ nương nhờ vào Thạch Định mà sống qua ngày. Hai người đã nhặt ta về nuôi lớn, ta lại nuôi lớn Thạch Định mà hai người nhặt về, còn cưới vợ cho nó, coi như là một báo một đáp, ân oán xóa bỏ."
"Đã chia gia sản rồi, thì cấm có bén mảng đến mảnh vườn nhà ta mà hái rau đấy!"
Thạch Định nghe vậy liền tức giận nắm chặt tay.
A gia và A nãi lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dường như đã sớm biết trước sẽ có ngày hôm nay.
"Thôi thì cứ vậy đi..." A gia nói đoạn liền khẽ thở dài, dìu A nãi chậm rãi bước vào nhà.
"Tức phụ của A Định, lại đây dâng trà cho ta và A nãi con."