Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MỘT CÂU NÓI ĐÙA LIỀN THÀNH THÁI TỬ PHI - Chương 15: Lý Mục Ngôn – Phiên ngoại (HẾT)

Cập nhật lúc: 2025-05-10 10:31:25
Lượt xem: 446

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta vừa sinh ra, liền được phong làm Thái tử.

 

Rất sớm, ta đã biết mẫu hậu ta không phải vì khó sinh mà mất. Triệu Khiêm mượn tay Triệu Quý phi hại c.h.ế.t người.

 

Phụ hoàng cũng biết. Nhưng triều đình và hậu cung như bàn cờ sát cánh nhau, chạm một điểm là lung lay cả ván, ông không thể động tới nhà họ Triệu, chỉ có thể đền bù cho ta bằng vị trí Đông cung.

 

Ta cũng biết từ sớm, rằng con gái của Định Viễn hầu sẽ là Thái tử phi tương lai của ta.

 

Phụ hoàng tín nhiệm Định Viễn hầu, cũng khó nói thứ tín nhiệm đó bắt đầu từ đâu – dẫu sao, năm xưa Định Viễn hầu từng đoạt đi người trong lòng ông.

 

Nhưng sau này ta hiểu, trong lúc nghị sự, ngoại trừ chuyện quốc sự không thể né tránh, Định Viễn hầu chỉ thích khoe về thê tử và nữ nhi của mình. Phụ hoàng từng cảm khái: “Định Viễn hầu, cũng chỉ còn chút truy cầu ấy mà thôi.”

 

Có lẽ ông không nỡ đem cô con gái cưng mà ông đặt trong lòng bàn tay gả cho ta. Phụ hoàng không bảo vệ được mẫu hậu ta – một người dịu dàng thiện lương – thì liệu ta có bảo vệ được tiểu quận chúa được cưng chiều từ nhỏ ấy không?

 

Lần đầu Thẩm Thanh Hòa vào cung, nàng là một cục bông mềm hồng hồng nhỏ xíu, ai nhìn cũng không nhịn được mà bật cười hiền hòa.

 

Nàng rất rõ điều đó, thích nũng nịu, khiến ai ai cũng nhường nhịn. Ngay cả phụ hoàng cũng thích bế nàng.

 

Dù phụ hoàng yêu thương ta, cũng chưa từng chiều ta như thế – bởi vì ta là Thái tử, là người kế vị tương lai, cần có không phải là phụ tử tình thâm, mà là sự uy nghi lạnh lùng của đế vương.

 

Sau khi phụ hoàng rời đi, Thẩm Thanh Hòa chạy đến trước mặt ta, giọng nũng nịu hỏi ta có phải ghen không. Nhìn nàng, ta bất giác nhớ đến mẫu hậu – người đã bị hại c.h.ế.t bởi mưu kế thâm độc.

 

Ta lạnh mặt, nói: “Không học vấn, chẳng nên tích sự. Ngươi chỉ biết làm nũng để có được mọi thứ mình muốn sao?”

 

Nếu ngươi chỉ có vậy, sau này làm sao sống nổi trong chốn thâm cung hiểm ác?

 

Nói xong, ta liền biết mình quá đáng.

 

Nàng còn nhỏ thế kia, đang tuổi hồn nhiên vô tư nhất, sao lại phải nghĩ tới chuyện mưu sinh sinh tồn?

 

Nàng tức đỏ cả mặt, như một viên bánh trôi bị thả vào chảo dầu, nhảy chồm lên cãi tay đôi với ta. Ta hơn nàng hai tuổi rưỡi, cũng thật mất mặt mà đi đôi co với nàng. Sau đó còn bị phụ hoàng mắng cho một trận.

 

Định Viễn hầu đến hỏi ta, rốt cuộc ngươi cho con gái ta uống bùa mê thuốc lú gì, nó về nhà liền đòi học chữ học lễ, mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhó như bánh bao bị hấp lép, nhưng vẫn gắng gượng kiên trì.

 

Ta hơi ngẩn người.

 

Ta còn tưởng nàng sẽ về nhà mách tội, để Định Viễn hầu tới trách phạt ta một trận.

 

Một thời gian dài không thấy nàng xuất hiện nữa. Nghe đâu lại chuyển sang luyện võ, lăn lộn khắp nơi, mình đầy thương tích, tính tình bướng bỉnh kiên cường.

 

Định Viễn hầu cười kể với phụ hoàng: “Nha đầu ấy còn ham đọc binh thư, nhưng lại không biết chữ, đáng thương tội nghiệp đến cửa xin phu tử quay lại dạy mình.”

 

Ta tưởng tượng ra gương mặt nhỏ của nàng nhăn như bánh bao, không nhịn được bật cười.

 

Định Viễn hầu quay đầu lườm ta: “Còn cười được, chẳng phải lỗi của ngươi sao?”

 

Đúng vậy, đều là lỗi của ta.

 

Tiểu quận chúa hay cười hay nói ấy, đã lâu rồi không vào cung.

 

Lâu đến mức ta chỉ có thể nhìn thấy nàng vài lần từ xa trong các yến tiệc của cung đình.

 

Đến khi gặp lại, nàng đã lớn, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp trong trẻo.

Lần đó, có lẽ nàng cảm thấy mình đã có chút bản lĩnh, liền kiêu ngạo tới tìm ta khoe khoang.

 

Trên tay còn lộ rõ vết bầm chưa kịp tan.

 

Ta vốn định khen ngợi một câu, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành:

 

“Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cũng chẳng có gì đáng nói.”

 

Ánh mắt nàng thoáng hiện lên vẻ thất vọng, sau đó lập tức chuyển thành phẫn nộ.

 

Nàng ném đủ thứ vào ta, còn có cả trâm phượng đầu của mẫu hậu.

 

Nàng không biết là vật gì, chỉ thấy sắc mặt ta khó coi, vẫn cứ kiêu căng cãi tay đôi, sau đó bỏ đi.

 

Nhưng sau đó nàng không thực sự giận ta.

 

Mỗi khi thấy ta, nàng luôn muốn tiến lại gần, nhưng rồi lại do dự, né tránh.

 

Hôm đó ta đang cùng thái phó nghị sự, cung nhân báo rằng Thẩm Thanh Hòa đánh con trai thái phó – là tên tiểu tử họ Từ.

 

Hắn nói riêng với ta, chưa kịp để thái phó biết chuyện, ta liền viện cớ giữ thái phó ở lại Đông cung, còn ta tự mình đến ngự hoa viên.

 

Trên đường, cung nhân kể rõ đầu đuôi.

 

Tới nơi, ta thấy Thẩm Thanh Hòa đang đè tên kia xuống đất, vừa đánh vừa mắng.

 

Nàng ra tay vì ta.

 

Ta có chút vui mừng không tên.

 

Nhưng nàng với hắn quá gần, nàng không biết nam nữ hữu biệt sao?

 

Ta kéo nàng ra, nghiêm mặt trách mắng, nói nàng không nên thô lỗ vô lễ.

 

Nàng ngẩn người nhìn ta, sau đó giận dữ đẩy ta ra: “Ta không muốn thấy ngươi nữa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-cau-noi-dua-lien-thanh-thai-tu-phi/chuong-15-ly-muc-ngon-phien-ngoai-het.html.]

 

Nàng xoay người bỏ đi.

 

Lần đầu tiên trong đời, ta thấy bản thân luống cuống như thế.

 

Tên họ Từ kia được đỡ dậy, vẫn lặng thinh nhìn theo bóng nàng.

 

Ta chợt nhận ra – hắn thích nàng.

 

Ta không biết trong lòng mình là gì, chỉ biết nàng là người sau này sẽ trở thành Thái tử phi của ta, mà ngoài điều đó, ta chưa từng nghĩ thêm gì khác.

 

Sau chuyện đó, nàng thực sự không tới nữa.

 

Cả món điểm tâm nàng thích nhất ở ngự thiện phòng cũng chẳng thèm ăn, thậm chí các yến tiệc trong cung cũng vắng mặt nàng.

 

Tết Thượng Nguyên là sinh nhật của phu nhân Định Viễn hầu, tiệc tối xong nàng sẽ ra phố ngắm đèn hoa.

 

Ta chờ nàng ở đoạn đường bắt buộc nàng phải đi qua.

 

Nàng thấy ta, lại đi thẳng qua mà không thèm liếc một cái.

 

Ta chỉ có thể lặng lẽ theo sau.

 

Nàng thích một chiếc đèn hoa hình con thỏ, nhưng không đoán ra được câu đố. Cả ba người bọn họ đều tài sơ học thiển, cuối cùng đèn bị người khác giành mất.

 

Nàng tiếc nuối, đi khắp phố cũng không thấy chiếc nào giống vậy, đành trở về phủ với vẻ mặt ủ rũ.

 

Ta quay lại chỗ hàng đèn kia, chủ tiệm đang thu dọn, ta đưa ông một thỏi vàng, nhờ ông dạy ta cách làm đèn thỏ.

 

Sợ không kịp, ta gấp gáp làm rồi mang đến hầu phủ.

 

Nàng ngái ngủ, bị phu nhân ép dậy, chẳng vui vẻ gì.

 

Ta đưa đèn cho nàng, nàng nhìn kỹ rồi cau mày:

 

“Xấu c.h.ế.t đi được, ngươi tìm đâu ra vậy?”

 

Ta bị chọc tức, cãi nhau với nàng mấy câu, rồi giận dỗi bỏ đi.

 

Ta xưa nay giỏi nhẫn nhịn, nhưng chỉ với nàng, luôn bị phá hỏng.

 

Sau đó nàng lại theo cha vào cung nhiều hơn, nói nghe ngóng được ngự thiện phòng lại có loại bánh mới.

 

Nàng mang bánh đến thư phòng ngồi cạnh ta, thách ta đấu cờ.

 

Cờ nghệ nàng …rất tệ, lại hay ăn vạ.

 

Ta mắng nàng hai câu, nàng liền nổi giận.

 

Hôm ấy nàng giở trò, ta bắt tại trận, nàng hậm hực dọa sẽ gả vào Đông cung để hành hạ ta suốt đời.

 

Ta ngẩn ra, nhìn nàng không chớp mắt.

 

Nàng tưởng ta bị chọc tức, càng đắc ý, càng dọa ác hơn.

 

Nào ngờ, ta chỉ nghĩ – còn có chuyện tốt như thế sao?

 

Phụ hoàng không ngờ lại nhặt được món lời to như vậy, lập tức hạ thánh chỉ ban hôn.

 

Nàng mềm chân quỳ xuống, ta thì vui tới nhếch môi cười, bị Định Viễn hầu trừng mắt cảnh cáo.

 

Triệu Minh Nhược tới tìm ta, nói nàng thích ta, dù làm thiếp cũng nguyện ý.

 

Ta định từ chối thì lại thấy bóng dáng lén lén lút lút của Thanh Hòa.

 

Ta lập tức bước qua, nàng liền chua chát nói chúng ta là uyên ương khổ mệnh.

 

Triệu Minh Nhược lại muốn châm chọc, nàng liền ôm cánh tay ta, nói mấy câu sến súa khiến ta ngẩn ra.

 

Từ sau lần bị ta mắng hồi nhỏ, nàng chưa từng nũng nịu với ta nữa.

 

Lúc này lại cố tỏ vẻ làm nũng, ta không quen chút nào.

 

Vậy mà lại thấy… đáng yêu.

 

Sau hôm đó, nàng như cũ, mỗi ngày một chuyện, lúc giận hờn, lúc làm trò, đem cả cung đình nháo thành rối.

 

Ta nghĩ, nếu cả đời ta đều có nàng bên cạnh như thế, thì làm hoàng đế cũng chẳng còn gì khổ cực.

 

Nàng chính là ánh nắng trong cuộc đời ta.

 

Nên Thanh Hòa à, ta không cần nàng quy củ hiền thục như người ta mong cầu.

 

Chỉ cần nàng tiếp tục quậy phá, tiếp tục làm ta đau đầu, tiếp tục nghịch ngợm như trước...

 

Làm vậy cả đời cũng được.

 

– HẾT –

Loading...