Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

MỘNG SƯƠNG TAN - 11

Cập nhật lúc: 2025-05-06 10:46:59
Lượt xem: 353

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ nay, không còn bất cứ ràng buộc nào nữa.

 

Chỉ là, khi tàu rời khỏi thành phố này…

 

Gào thét lao về phương xa.

 

Tôi nằm trên chiếc giường chật hẹp.

 

Chợt nhận ra có gì đó ướt nơi má.

 

Nhưng tôi nhanh chóng giơ tay lau đi.

 

Chim và cá không cùng đường, từ đây sông núi không gặp lại.

 

22 (Tấn Thần)

 

Cầm Hoan biến mất rồi.

 

Khi giấy báo nhập học được gửi về.

 

Việc đầu tiên anh làm là gọi cho cô.

 

Nhưng điện thoại của cô không thể liên lạc được.

 

Anh nhắn tin qua WeChat, cũng không gửi đi được.

 

Cầm Hoan không đến trường anh học.

 

Anh thậm chí không biết cô đã đăng ký trường nào.

 

Anh đến nhà cô tìm.

 

Nhưng hàng xóm nói họ đã trả nhà, đồ đạc bán sạch cho chỗ thu mua ve chai.

 

Anh đến tiệm của mẹ cô.

 

Nơi đó đã đổi chủ, là một cặp vợ chồng trẻ, cũng bán bánh.

 

Nhưng mùi không thơm bằng mẹ cô làm.

 

Họ nói đã mua lại tiệm từ chủ nhà, giá cả rất hợp lý.

 

Cặp đôi ấy cười nói rạng rỡ.

 

Anh đứng đó, mặt tối sầm như trời bão.

 

Anh lại quay về dưới lầu nơi cô từng thuê trọ.

 

Đứng dưới cột đèn đường, ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ cũ kỹ.

 

Anh dường như còn nhớ rõ, ngày ấy Cầm Hoan vén rèm, mở cửa sổ.

 

Trong lòng anh lóe lên niềm vui khó tả.

 

Và sau đó, khi cô chạy theo ôm chầm lấy anh.

 

Thật ra, chỉ một giây là anh đã tha thứ cho cô rồi.

 

Nhưng giờ đây Tấn Thần cảm thấy mình đúng là một thằng ngốc.

 

Anh đã bị Cầm Hoan lừa.

 

Bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay.

 

Giống như một con lừa ngu bị cột cà rốt trước mũi.

 

Vậy mà anh hoàn toàn không nhận ra.

 

Tấn Thần nghĩ lẽ ra mình nên nổi giận, nhưng không hiểu sao lại vô cùng bình tĩnh.

 

Anh nghĩ.

 

Chẳng có gì to tát cả.

 

Vốn chỉ là một vụ cá cược mà thôi.

 

Anh cũng đâu có thiệt thòi.

 

Bao nhiêu cái "lần đầu tiên" của cô đều là do anh.

 

Cô đến c.h.ế.t cũng không thể quên được anh.

 

Mà một cô gái tầm thường như cô.

 

Cũng chỉ là một người khách qua đường tầm thường trong cuộc đời huy hoàng của anh mà thôi.

 

Không có gì nghiêm trọng cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mong-suong-tan/11.html.]

 

Anh quay về Bắc Kinh, trở lại nơi đèn đỏ rượu nồng.

 

Rồi sẽ nhanh chóng quên cô sạch sẽ.

 

Cầm Hoan là gì chứ? Cầm Hoan là ai cơ?

 

Tấn Thần không nhịn được bật ra một tiếng cười lạnh.

 

Nhưng khi anh trở lại căn nhà của mình.

 

Bên trong trống trải đến đáng sợ.

 

Dây buộc tóc của Cầm Hoan vẫn còn trên bàn đầu giường.

 

Trên gối vẫn còn sót lại một sợi tóc dài đen nhánh của cô.

 

Trong nhà đã không còn bóng dáng của Cầm Hoan.

 

Nhưng dường như đâu đâu cũng là hình ảnh của cô.

 

Cầm Hoan rụt rè đứng đó.

 

Cầm Hoan nhỏ nhắn, ngoan ngoãn ngồi ở góc kia.

 

Cầm Hoan nằm trên giường anh, căng thẳng, sợ hãi, ngượng ngùng và rụt rè.

 

Cầm Hoan ngồi trên người anh, táo bạo, phóng túng, toàn mồm nói bậy chẳng biết xấu hổ.

 

Anh thậm chí còn để mặc cô ngồi lên mình.

 

Tấn Thần bỗng nhiên chửi một câu.

 

Anh kéo bung cổ áo sơ mi, quay một vòng tại chỗ.

 

Rồi vớ lấy một cái cốc đập mạnh xuống đất.

 

Chưa kịp định thần lại, thì điện thoại anh đã được bấm gọi đi.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Tôi mặc kệ các người dùng cách gì, hãy tìm ra Cầm Hoan cho tôi."

 

Tìm được cô, anh nhất định sẽ tự tay bóp c.h.ế.t cô.

 

Lột da cô.

 

23

 

Tấn Thần xuất hiện trễ hơn tôi tưởng.

 

Trước đó có nghe nói anh ta tìm tôi đến phát điên, bảo tôi cẩn thận một chút.

 

Tôi chỉ cười cho qua.

 

Thật ra giữa tôi và Tấn Thần cũng coi như không còn nợ nần gì nhau.

 

Tất nhiên, nếu xét kỹ thì anh ta có hơi bị thiệt.

 

Nhưng tiền thì nhiều, mà với Tấn Thần thì đó lại là thứ nhỏ nhặt nhất.

 

Tôi đã mang lại giá trị cảm xúc, cũng thỏa mãn mọi nhu cầu của anh ta.

 

Vậy nên, nhận lấy cũng không đến nỗi thấy áy náy.

 

Trường tôi học nằm ở vùng khá hẻo lánh.

 

Môi trường tệ, gió cát rất mạnh.

 

Mẹ tôi thích nghi rất nhanh, dù sao bà cũng nói, chỉ cần được ở bên con gái, địa ngục cũng hóa thiên đường.

 

Tôi dùng tiền của Tấn Thần mua một căn nhà.

 

Cho mẹ sống an nhàn tuổi già.

 

Nhưng bà không chịu ngồi yên, vẫn mở sạp bán bánh kếp.

 

Ngay ngoài cổng trường tôi, buôn bán rất tốt.

 

Trong trường có khá nhiều nam sinh thích tôi.

 

Họ thường xuyên tới ủng hộ quán nhỏ của mẹ tôi.

 

Đặc biệt là khi tôi đứng đó phụ giúp, thì càng nô nức kéo tới.

 

Ngày Tấn Thần đến, mấy nam sinh đó vừa rời đi.

 

Trời hôm ấy có hơi u ám.

 

Loading...