Mộng Hồi Thanh Dạ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-04-05 02:46:44
Lượt xem: 582
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH
Cập nhật lúc: 2025-04-05 02:46:44
Lượt xem: 582
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH
Khụ khụ, không dám giấu, tiểu nữ từ cấp hai đã bắt đầu viết tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, năm nay hai mươi sáu tuổi, cũng coi như đã tu thành chính quả rồi.
Nhờ vậy mà ta không cần phí công giải thích nhiều... À không, là khỏi cần biện minh.
Thế là ta lại vui vẻ ngồi xuống hưởng vinh hoa phú quý, thuận tiện vươn bàn tay ma quái tới nhi tức nhỏ bé ngây thơ của ta.
Trong lòng ta, nàng đã sớm là muội muội ruột thịt của ta rồi.
À không đúng, vai vế sai rồi, bây giờ ta đã xem nàng như nữ nhi ruột của mình.
Ừm, cơ thể của nàng chỉ nhỏ hơn cơ thể hiện tại của ta bốn tuổi mà thôi.
Ngày nào ta cũng đến thăm nàng, dạy nàng quản lý sổ sách trong nhà, sắp xếp nhân sự, còn cả điền trang, tiền trang ở bên ngoài nữa.
Chúng ta tay trong tay, tâm ý tương thông, ta còn may y phục đôi để mặc cùng nàng, lâu dần ngay cả Dao Nhi cũng phải nhìn thật kỹ mới phân biệt được ai là ta còn ai là nàng.
Phụ tử của Tiết thị cảm thấy hơi đau đầu, nhưng thực sự không có lý do nào để ngăn cản chúng ta được.
Ta đường đường là bà bà, đối xử tốt với tiểu nhi tức dịu dàng yếu ớt của mình thì có gì sai chứ?
Nàng mới bước chân vào cánh cổng thâm sâu phú quý của Tiết phủ, ta làm cho nàng cảm thấy yên tâm thì có làm sao?
Ta chính là đứng trên đỉnh cao đạo đức, trên người tỏa ra ánh sáng chói lọi như ánh mặt trời, ai dám chỉ trích ta hả?!
10.
Mãi đến khi ta quá trớn, muốn cùng ăn cùng ngủ với Tần Tĩnh Thư, rốt cuộc Tiết Tử Tề cũng ngồi không yên được nữa.
Hắn ta đang ở cái tuổi huyết khí phương cương, sao có thể để kế mẫu cướp mất thê tử được?
"Mẫu thân, nhi tử cảm thấy gần đây thỉnh thoảng phụ thân có ho khan, e là do trời đông lạnh giá, mẫu thân vẫn nên ở bên cạnh chăm sóc phụ thân mới phải." Sắc mặt của Tiết Tử Tề bình tĩnh, hắn ta chặn ngay giữa ta và Tĩnh Thư.
Ta chăm chú nhìn hắn ta hồi lâu, lần đầu tiên ta nhìn thấy gương mặt anh tuấn kia lại chướng mắt đến như vậy.
Tâm tư của ta khẽ chuyển, ta chậm rãi uống một ngụm trà rồi hỏi hắn ta: "Tử Tề, mẫu thân cho con thêm một đệ đệ có được không?"
Sắc mặt của Tiết Tử Tề soạt một cái đỏ bừng, vốn dĩ tính tình của Tần Tĩnh Thư rụt rè đoan trang, nhưng mặt của nàng còn đỏ hơn cả hắn ta.
"Cả phủ này chỉ có mỗi một thiếu gia là con, cũng chẳng ai tranh gia sản với con cả." Ta cầm khăn tay che đi nụ cười đầy tà mị của mình.
Thiếu niên này thật dễ trêu mà, mới hù dọa một chút đã vội vàng dắt Tần Tĩnh Thư chạy về viện.
Ta còn nghe Tần Tĩnh Thư trên đường chạy về viện còn nỗ lực giải thích giúp ta: "Chàng cũng biết vốn dĩ mẫu thân là người thích đùa mà, cần gì phải coi là thật chứ? Chúng ta là hài tử của người, lẽ nào còn muốn tính toán với mẫu thân sao?"
Không hổ là nữ nhi ruột đúc ra cùng một khuôn đúc ra với ta, cuối cùng vẫn đứng về phía ta.
Làm loạn một trận, đến khi hoa mai nở rộ thì cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc ta vừa cởi áo choàng, chuẩn bị nghỉ trưa, Tiết Trấn Lân chậm rãi bước từ hành lang phía nam đến.
Trong tay hắn cầm một quyển sách, tấm áo choàng lông trắng như tuyết bao bọc lấy dáng người cao lớn của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mong-hoi-thanh-da/chuong-6.html.]
Có bông tuyết rơi trên vai hắn, ta nhảy bật qua rồi giúp hắn phủi đi.
Hắn lập tức mở rộng áo choàng, quấn ta vào trong lòng.
Cứu mạng, lồng n.g.ự.c của hắn thật ấm…
Mặt ta nóng bừng, ta không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ cảm thấy hơi thở nóng rực của hắn bao trùm khiến ta không còn chỗ chạy trốn nữa.
"Nàng ăn mặc phong phanh thế này mà dám chạy ra ngoài à!" Hắn trách ta nhưng lại càng ôm ta chặt hơn.
"Nhiễm phong hàn là chuyện lớn, nhất là..." Đột nhiên hắn dừng lại.
Ta không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức rơi vào đôi mắt sâu thẳm tựa hồ xuân của hắn.
"Nếu phu nhân còn muốn cho Tử Tề thêm một đệ đệ, thì lại càng không thể bị bệnh rồi…"
Hả? Gì cơ? Cái gì…
"Tướng công, chàng… chàng nghe lén ta nói chuyện!" Hắn chậm rãi cúi xuống, giọng ta càng lúc càng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Nụ hôn ấy nhẹ như tuyết đầu mùa, mềm mại mà dịu dàng.
Hu hu hu, lão nam nhân thật thơm mà.
Lão nam nhân có kinh nghiệm, lão nam nhân biết cưng chiều người khác.
Hắn bế ngang ta lên, sải bước đi vào phòng ngủ.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Hắn đặt ta xuống mép giường, ta nhịn không được mà túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn xuống rồi hôn lấy hôn để.
Chúng ta là phu thê hợp pháp, làm chuyện phu thê có gì sai?
Ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ đến, đúng lúc ta sắp mất kiểm soát, Tiết Trấn Lân đột nhiên giữ lấy vai ta rồi chậm rãi đứng dậy.
Giọng nói của hắn vẫn ôn hòa, nhưng trong đó ẩn chứa sự kiềm chế: "Chắc phu nhân cũng buồn ngủ rồi, nàng ngủ đi. Vi phu ra thư phòng đọc sách, chờ nàng tỉnh lại sẽ cùng ngắm tuyết với nàng."
Ta lại cố kéo hắn xuống, nhưng bị đôi mắt ẩn nhẫn cách xa ngàn dặm kia cự tuyệt.
Tiết Trấn Lân nhặt quyển sách bị ta hất xuống đất lên rồi quay người đi ra ngoài.
Hắn còn thuận tay đẩy bức bình phong sơn thủy lại chắn giữa hai chúng ta.
Có ý gì thế hả?
Chẳng phải là hắn hôn ta trước sao?
Nếu hắn không làm thế thì ta có thể làm như thế à?
Y phục của ta cũng đã cởi xuống rồi, hắn để ta tự mình đi ngủ sao?
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.