Mộng Hồi Thanh Dạ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-04-05 02:45:47
Lượt xem: 250
Thiếu gia cưới thiếu phu nhân vào phủ, dung mạo của nàng ta giống ta đến tám chín phần.
Nhưng ta lại là kế mẫu của thiếu gia.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta an ủi lão gia: “Mắt thẩm mỹ của hai người giống nhau, chứng tỏ là hổ phụ nhưng không sinh khuyển tử…”
Thế nhưng tướng quân Tiết Trấn Lân lại ấn ta xuống bàn, dùng một tay đã dễ dàng khống chế cổ tay của ta.
“Tính toán của phu nhân, suýt nữa đã làm cho bản vương ù tai rồi đấy, nàng nghĩ ta c.h.ế.t rồi à? Ta không nhận ra dã tâm của phu nhân với nhi tử của ta à?”
A… Hình như lần này ta chơi hơn lớn rồi.
1.
Phủ Thừa Tướng, giăng đèn kết hoa.
Ta ngồi trong hôn phòng, hai chân run rẩy.
Không có ai xuyên thư mà trực tiếp xuyên vào đêm động phòng như ta đâu nhỉ.
Ngay cả mặt của tân lang mà ta còn chưa nhìn thấy, đã bị người ta đẩy thẳng vào phòng tối....
Ta vừa mới nói chuyện với ma ma bên cạnh được hai câu, đã bị bà ấy nghiêm khắc ngắt lời, dặn dò ta tuân thủ các quy củ, không được lắm lời.
Ta nhớ rất rõ khi ta đang sốt cao vì gấp gáp hoàn thành bản thảo thì trời đất quay cuồng, bỗng nhiên ta xuyên đến đây.
Tám chín phần là ta đã xuyên vào quyển tiểu thuyết cổ đại cho chính tay mình viết nên.
Trái lo phải nghĩ, có thể nghe thấy tiếng ve kêu, cảm nhận hơi nóng oi bức của mùa hạ… Trong truyệt ta viết, cảnh đại hôn long trọng giữa mùa hề thế này, chắc chắn là của nam chính Tiết Tử Tề và nữ chính Tần Tĩnh Thư rồi.
Khi sáng tác nhân vật Tiết Tử Tề, ta đã gửi gắm vào đó chút lòng riêng.
Đó là tình cảm đơn phương của ta dành cho đàn anh lớp trưởng thời đại học, một mối tình không thành.
Cho nên ta chính là chiếu vào nam thần khuôn mẫu khắc hoạ Tiết Tử Tề, sau đó đem Tần Tĩnh Thư viết cùng ta tám phần giống, dùng trong tiểu thuyết viên mãn để bù đắp cho những thiếu sót trong cuộc sống.
Xem ra là lão thiên đã nhìn thấy lòng thương xót, để cho ta tự mình đến viên mãn một lần.
Nghĩ như thế nên ta yên tâm hơn hẳn, thậm chí còn muốn vắt chân chữ ngũ.
Sau khi chờ đợi hồi lâu, bỗng có tiếng ồn ào ngoài viện truyền vào.
Sau đó là tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt ta.
Nhịp tim ta bất giác tăng tốc… Đến đi! Tử Tề! Chúng ta cứ cưới trước rồi yêu sau!
Khoảnh khắc khăn che mặt tân nương được vén lên, ta đã không kìm được mà lao vào lòng nam tử có vai rộng eo hẹp trước mặt mình.
Nam tử đó giật mình, vô thức ôm lấy ta, để mặc ta treo người trên người hắn.
"Tướng công…" Giọng nói của ta mềm mại ngọt ngào, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của hắn, đột nhiên ta nghẹn lại.
Đây là một gương mặt rất giống Tiết Tử Tề, mày kiếm sắc sảo, đôi mắt phượng đầy tình ý.
Nhưng đuôi mắt của hắn có vài nếp nhăn mờ mờ, toát lên khí chất trầm ổn chứ không phải khí chất của nam nhân trẻ tuổi, khí chất nghiêm nghị của bậc quyền cao chức trọng.
Hắn nhướng mày rồi cất giọng điềm nhiên: "Nghe nói Ngũ tiểu thư của Bạch gia dịu dàng đoan trang, không ngờ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mong-hoi-thanh-da/chuong-1.html.]
Nam tử hơi cúi đầu, những đường nét trên chiếc cổ thon dài ẩn hiện dưới lớp hỷ phục đỏ thắm: "Cũng khá là hoạt bát."
Ánh mắt của hắn di chuyển từ khuôn mặt của ta đến môi ta, ta thấy rõ yết hầu của hắn khẽ lăn nhẹ.
Khoan đã! Ngũ tiểu thư của Bạch gia... Bạch Ngọc Trí?
Ma ma bên cạnh lập tức cúi đầu, khéo léo hành lễ cáo lui: "Tướng gia, phu nhân, xin cứ nghỉ ngơi, nô tài xin phép lui ra ngoài viện hầu hạ."
Tướng... Tướng gia?
Lẽ nào... Đây là phụ thân của Tiết Tử Tề, Tiết Trấn Lân?
Chết tiệt?
Không phải ta đến để làm tân nương của nam chính sao?
Sao lại thành mẫu thân của nam chính rồi?
2.
"Tướng... Tướng công, ta... ta chưa chuẩn bị sẵn sàng..." Hai tay ta chống lên lồng n.g.ự.c của Tiết Trấn Lân… Ôi, quả nhiên Tướng gia luyện tập không tệ nha…
Hắn nghiêng đầu, khóe mắt ánh lên tia trêu chọc: "Không phải phu nhân chủ động nhào vào lòng bổn tướng trước sao?"
Nhưng hắn không có ý làm khó ta, hắn chỉ chậm rãi cúi xuống, dịu dàng đặt ta lên giường.
Ôi, cánh tay và eo của hắn cũng cứng cáp ghê…
Khoảng cách gần đến mức hơi thở ấm áp của hắn phả lên trán ta.
Cứu mạng, vị thúc thúc này bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Nhìn gương mặt này đi, trông vô cùng anh tuấn trẻ trung, hay là do Tướng gia ăn sung mặc sướng, dưỡng sinh tốt nên mới được thế nhỉ?
Theo cốt truyện ta viết, Tiết Tử Tề xuất hiện ở tuổi mười tám, mà nam nhân thời xưa thành gia lập thất sớm, tính ra phụ thân của hắn ta cũng không lớn tuổi lắm, chắc là mới khoảng ba mươi tám, ba mươi chín gì đó thôi.
Có câu nói là nam nhân bốn mươi như hoa nở rộ mà.
Nghĩ như thế nên ta không nhịn được mà sờ soạng đóa hoa này vài cái, ai nỡ buông tha một đại thúc tuấn tú như thế được chứ: "Gan của người ta chỉ lớn có chừng ấy thôi, tướng công thông cảm chút đi mà!"
Mỹ nhân biết làm nũng là tốt số nhất, quả nhiên Tiết Trấn Lân chịu thua.
Nhưng trông hắn lại giống như là đang bảo vệ chính mình hơn… Hắn gạt tay ta sang một bên, tự ôm lấy gối chăn rồi đi ra ghế dài ngủ.
Ta băn khoăn hỏi: "Tướng công có cần ta giúp cởi áo không?"
"Không cần, bổn tướng chưa có chuẩn bị cho chuyện này." Tướng gia kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo chăn đắp kín đôi chân dài.
Cái kiểu nói chuyện này.
Ta nào có thèm khát gì ngài đâu, thứ ta thèm khát là nhi tử của ngài kìa, biết không hả?
Là mối tình đầu thời đại học mà ta không thể với tới, Tiết Tử Tề!
Thôi bỏ đi, ta cũng nằm xuống ngủ, nhưng suốt đêm đều mơ toàn những giấc mơ không tiện viết lên Zhihu.
Mấy bình luận bạo dạn trong comment… (đã chụp màn hình.jpg), đúng là internet không còn ai quan tâm đến thanh danh của các ngươi nữa rồi.