Mỗi đệ tử đều là một cục nợ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-08-30 12:56:04
Lượt xem: 5
Lăng Nhất mở mắt , một luồng khí lạnh lẽo xâm nhập thể.
Nàng cứ ngỡ chết.
Cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của cơ thể, một ngụm nước ộc sặc lên tận xoang mũi. Vừa mới cử động, nàng mới ý thức thể vẫn còn cảm giác, nàng đang ở trong nước!
Trong đầu Lăng Nhất chấn động, tay chân dùng sức giãy giụa cùng lúc. Cơn đau nhức tạm thời quên lãng, bởi vì nước ngừng tràn mũi và miệng. Dù nàng cố nín thở, nhưng vì sặc một ngụm lớn nên còn kịp nữa…
Nước liên tục dội khiến nàng cảm thấy tim phổi như thắt vì đau!
Trong cơn hoảng loạn, Lăng Nhất chợt nhớ … Năm đó, hình như nàng cũng c.h.ế.t đuối.
Không ngờ từng năm, trải qua nữa?
Khi , cảm giác lúc c.h.ế.t thế nào? Nàng nhớ rõ. nghĩ đến việc thể c.h.ế.t thêm một , nỗi sợ lập tức hóa thành khát vọng cầu sinh mãnh liệt.
Lăng Nhất gắng sức quẫy đạp, dồn hết sức đôi chân. Rào! Nước b.ắ.n tung tóe, … nàng lên !
Đứng lên!
Nàng sững sờ, mất một lúc mới phản ứng . Sau một trận ho sặc sụa, nàng nhận đang ở trong một hồ nước. Mực nước khi nàng vặn thấp hơn vai một chút.
Lăng Nhất ngẩn . Vì từng trải qua cảm giác c.h.ế.t đuối, dù lúc thể hít thở khí trong lành, nàng vẫn vô cùng sợ nước, tay chân luống cuống bò thật nhanh về phía bờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/moi-de-tu-deu-la-mot-cuc-no/chuong-1.html.]
Ngân hà lấp lánh
Chỉ đến khi tay chạm mặt đất rắn chắc, xen lẫn những nhúm cỏ non mềm mại, Lăng Nhất mới thở phào thật dài kiệt sức ngã phịch xuống bờ hồ.
Trên cao là trời xanh mây trắng, chân là thảm cỏ xanh mướt. Cách đó xa, một cây đào đang độ nở rộ, những đóa hoa hồng nhạt chen khoe sắc, điểm xuyết giữa màu xanh biếc của núi rừng, khiến cả thung lũng tựa như chốn tiên cảnh.
Dù cách bao nhiêu năm, nàng vẫn nhận ngay, nơi chính là chỗ nàng bỏ mạng.
Lăng Nhất cúi bản . Quần áo ướt sũng, chiếc váy dài màu xanh nhạt rách vài chỗ, khắp chi chít vết thương. Nhiều vết tái trắng, như thể m.á.u cạn kiệt, vì ngâm nước lâu nên mép vết thương bắt đầu rữa .
Cơ thể dường như tê liệt, mà thấy đau đớn gì nhiều.
Bộ quần áo , thể , đều là của chính nàng.
Lăng Nhất khó tin bước về phía mặt hồ. Vì vẫn còn sợ nước nên bước chân nàng run khẽ.
Trên mặt nước, phản chiếu một gương mặt kinh hoàng, hơn mười vết thương ngang dọc, da thịt bong tróc, tái bệch. Không m.á.u chảy nhưng chính sắc trắng càng rợn .
Nàng hít mạnh một . Dù thương tích đến thế, nàng vẫn nhận ngay…
Đó là nàng!
Nàng… đây là xác c.h.ế.t vùng dậy ?
Rốt cuộc nàng c.h.ế.t như thế nào?