MỌC LÊN NHƯ CỎ DẠI - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-09-21 16:20:16
Lượt xem: 1,368
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nhưng em có bao giờ nghĩ rằng, những nữ chính trong các câu chuyện cứu rỗi mà em ngưỡng mộ, có ai không tự mình thoát khỏi bùn lầy không? Một bông hoa chỉ có vẻ bề ngoài, ngay cả ruồi cũng không thèm đến, huống hồ là bướm."
"Lâm Tranh, chẳng ai đối xử tệ với em cả, người đối xử tệ nhất với em chính là em."
Tôi giữ đoàn làm phim ở lại khá lâu, Lâm Tranh ngồi im lặng trong góc, không nói một lời nào.
Cho đến khi chuông cửa vang lên, tôi mới đứng dậy.
Bên ngoài là những chủ nợ của Lâm Tranh và cảnh sát.
Khi họ vào, Lâm Tranh hoảng hốt, thậm chí định chạy trốn.
Cảnh sát nhanh chóng túm lấy cô và đè cô xuống ghế sofa:
"Ngồi im!"
Bị quát, Lâm Tranh co rúm lại, quay sang cầu cứu tôi:
"Chị, đây là nhà chị, chị đuổi họ đi đi."
Những người bạn mà Lâm Tranh đã vay tiền giận dữ:
"Muốn đuổi chúng tôi à? Được thôi, trả tiền đi rồi chúng tôi sẽ đi!"
"Tôi không có tiền, thực sự không có tiền. Chị tôi có tiền, sao các người không đòi chị ấy?"
Tôi bật cười không nhịn được:
"Em có thể bớt tham tiền của người khác không, Lâm Tranh?"
"Em có biết mình đã vay bao nhiêu tiền không? Tại sao chị phải trả cho em?"
Cảnh sát nhíu mày, nhìn Lâm Tranh từ đầu đến chân:
"Cô còn trẻ, chắc cũng không phải nghiện mua hàng hiệu, vậy số tiền lớn đó cô dùng để làm gì?"
Lâm Tranh cúi đầu, cuối cùng phải thú nhận mọi chuyện dưới sức ép của cảnh sát.
Hóa ra, sau khi rời khỏi trường, cô đã thuê một căn hộ trong khu chung cư của Lộ Kinh Xuyên với giá rất cao.
Tiền thuê nhà mỗi tháng đã tiêu hết tất cả số tiền cô có.
Cô mong sẽ gặp lại Lộ Kinh Xuyên ở đó để nối lại tình xưa.
Nhưng không ngờ, đó chỉ là một trong số nhiều bất động sản của anh ta, cả năm cũng chẳng ở mấy lần.
Lâm Tranh ở đó cả tháng nhưng chỉ hoài công vô ích.
Tất cả mọi người trong phòng đều không nói nên lời.
Cảnh sát thở phào nhẹ nhõm khi biết số tiền không dùng vào mục đích phi pháp.
Những người bạn cho vay thì càng tức giận:
"Cô có biết tôi phải tiết kiệm bao lâu để có số tiền đó không!"
"Tôi không cần biết cô làm gì, trả tiền đi!"
Lâm Tranh hoảng loạn, lại quay sang cầu cứu bà nội:
"Bà ơi, họ thực sự sẽ ép c.h.ế.t con. Bà có tiền bồi thường của Lộ Kinh Xuyên mà, giúp con trả nợ đi."
Bà lườm cô một cái.
Lâm Tranh không từ bỏ, tiếp tục van xin vài lần.
Cuối cùng, bà bị cô làm cho đau đầu:
"Cảnh sát ơi, tôi chưa khỏe hẳn, cô ta làm tôi ồn ào thế này, tôi thật sợ bệnh tái phát. Các anh có thể đưa cô ta đi không?"
Lâm Tranh không thể tin rằng bà đã hoàn toàn từ bỏ mình.
"Bà ơi, bà có tiền rồi sao lại đối xử với con như vậy?"
Cô đã hết thuốc chữa.
Tôi cau mày, kéo cô ra xa bà để tránh cô điên lên gây tổn thương.
Sau khi bàn bạc với những người bạn, họ yêu cầu Lâm Tranh ký giấy nợ mới. Nếu cô không trả nợ đúng hạn, họ sẽ kiện cô ra tòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/moc-len-nhu-co-dai/chuong-8.html.]
—---
13
Sau khi đoàn làm phim và cảnh sát rời đi, Lâm Tranh ngồi im lặng trong góc sofa, mặt xám xịt.
Tôi mang đến thùng đồ đã chuẩn bị sẵn, tất cả đều là đồ của Lâm Tranh.
"Nhà này không có phòng thứ ba, nên em không thể ở lại."
"Em đã là người lớn, tôi và bà không còn nghĩa vụ nuôi em nữa. Lấy đồ của mình và đi đi."
Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi:
"Hai người thực sự đành lòng bỏ rơi em sao?"
Tôi gật đầu:
"Lâm Tranh, từ lúc em đi tìm Lộ Kinh Xuyên và quyết định từ bỏ khoản bồi thường, em đã tự mình từ bỏ tôi và bà rồi."
"Nuôi em lớn đến giờ mà không để em chịu khổ, tôi và bà không nợ gì em cả."
"Từ nay, chúng tôi sẽ không để em phải bận tâm về gia đình nữa. Phần còn lại, tùy vào số phận của em thôi."
Lâm Tranh nhìn đống đồ trước mặt, đột nhiên bật khóc. Sau khi lau khô nước mắt, cô không lấy thứ gì, rồi ra đi tay trắng.
...
Sau khi tập chương trình đó được phát sóng, phản ứng trên mạng xã hội cực kỳ sôi nổi.
Nhiều người nhận ra Lâm Tranh chính là "chị gái xin lỗi" trước đây và ghép nối lời bà với những gì cô từng nói khi chặn đường Lộ Kinh Xuyên. Cư dân mạng cuối cùng cũng hiểu được sự thật.
Hàng triệu bình luận của cư dân mạng đã đập tan những ảo tưởng viển vông của Lâm Tranh. Cô không còn mơ mộng sẽ có ai đó vô tình cứu rỗi hay được gả vào nhà giàu nữa.
Những tờ giấy nợ đuổi theo cô, buộc cô phải chăm chỉ kiếm tiền bằng công việc bán thời gian, không còn thời gian để tưởng tượng nữa.
Tôi và bà đều tin rằng chỉ có việc sống thực tế mới có thể giúp cô trưởng thành.
Một bông hoa không có rễ bám chặt vào đất thì mãi mãi chỉ là hoa giả.
Những thông tin này không chỉ ảnh hưởng đến Lâm Tranh mà còn là một lời cảnh tỉnh cho cả xã hội, thậm chí khiến Lộ Kinh Xuyên phải đăng một phản hồi trên tài khoản mạng xã hội của anh ta:
"Không biết, không nhớ là ai, đừng bám vào nữa."
Nhiều cư dân mạng đùa cợt dưới bài đăng này:
"Lộ Kinh Xuyên Tôi không cần tiền của anh, tôi chỉ cần lời xin lỗi của anh"
"Lộ Kinh Xuyên, sao anh lái xe thế, đ.â.m thẳng vào trái tim người ta luôn à?"
Đùa thì đùa, nhưng sự việc này đã khiến Lộ Kinh Xuyên bị cảnh sát giao thông chú ý.
Họ phát hiện ra anh đã nhiều lần vi phạm tốc độ và đi ngược chiều trong quá khứ nhưng đều dùng thủ đoạn phi pháp để tránh bị xử phạt.
Cuối cùng, tất cả các vi phạm bị xử lý cùng một lúc, khiến "thiếu gia" Lộ phải chịu một cú vấp ngã đau đớn.
Niềm vui nối tiếp niềm vui, mỗi ngày ở nhà tôi và bà đều cười mãi không ngớt.
Cuộc sống ngày càng tốt hơn, thậm chí cảm thấy như có thể sống thêm vài năm nữa.
Ngày hôm đó, khi đang dọn dẹp kệ sách, tôi phát hiện ra một quyển sách mà tôi từng rất yêu thích hồi cấp hai.
Dù tựa sách có hơi hoa mỹ, nhưng nội dung bên trong đến giờ tôi vẫn nhớ rõ.
Nhân vật nữ chính trong sách luôn kiên cường, tự mình nỗ lực đưa gia đình thoát khỏi cảnh nghèo khó.
Khi mở trang đầu tiên, tôi nhìn thấy dòng chữ non nớt của chính mình:
"Lâm Tư, tôi hiện giờ có đang nỗ lực để cứu lấy bạn trong tương lai không?"
Đôi mắt tôi cay xè, gió thổi vào làm mờ đi tầm nhìn.
Tôi vuốt ve dòng chữ ấy, mỉm cười và gật đầu:
"Ừ, có."
"Cảm ơn bạn."
HẾT