3
Tôi không biết các bạn đã từng gặp người bị liệt nửa người từ n.g.ự.c trở xuống chưa. Có người liệt hoàn toàn từ cổ trở xuống, còn tôi thì đỡ hơn, chỉ liệt từ n.g.ự.c trở xuống, nghĩa là hai tay tôi vẫn còn cử động được. Nhưng cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều việc tôi không thể làm.
Ví dụ như đi vệ sinh.
Hầu hết những người bị liệt nặng không thể tự chủ việc tiểu tiện, tôi cũng vậy.
Dù trước đó anh đã học qua rất nhiều, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm, anh vẫn lóng ngóng luống cuống, thêm vào đó là tôi không hợp tác, cuối cùng cả hai chúng tôi đều mồ hôi đầm đìa, như vừa đánh nhau một trận.
Cuối cùng xử lý xong, anh vất vả bế tôi lên, định đưa tôi lên giường, nhưng giây sau lại thả tôi xuống rồi lao vào nhà vệ sinh.
Tôi biết trên người tôi có mùi hôi rất nặng. Căn phòng thuê đầy mùi hôi.
Anh vừa nôn vừa xua tay về phía sau: “Anh không phải chê em.”
Tôi nhỏ giọng nói: “Em biết mà, anh không chê em, chỉ là thấy em hôi.”
Tôi bật khóc. Tôi nghĩ không có cô gái nào lại muốn người mình yêu phải giúp mình đi vệ sinh cả.
Anh nhìn tôi bất lực xen lẫn áy náy, rồi chỉ vào chính mình.
“Anh cũng nôn đầy người, người anh cũng hôi. Em mà cứ khóc nữa, anh sẽ nghĩ là em cũng thấy anh ghê tởm đấy.”
Tôi lắc đầu liên tục, vừa khóc vừa nói: “Em không thấy anh ghê đâu, cho dù anh rơi xuống hố phân, em cũng sẽ kéo anh lên và rửa sạch cho anh.”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
“… Cảm ơn em nha.”
Tôi không hiểu vì sao anh lại cười, rõ ràng tôi rất nghiêm túc.
Những ngày sau đó, anh vẫn nôn mỗi ngày, nhưng tôi nhìn ra được anh đang cố gắng để quen dần.
Tôi cũng đang quen dần, quen với việc giải quyết nhu cầu sinh lý trước mặt người mình yêu mà không khóc như đứa ngốc…
Anh chăm sóc tôi tận tình suốt ba tháng: xoay người, xoa bóp, vệ sinh… Nhìn bằng mắt cũng thấy anh gầy rộc đi.
Tôi lo nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ bị trầm cảm mất.
Chúng tôi tổ chức đám cưới trong căn phòng thuê. Trong khoảng thời gian đó, thứ gì dành cho tôi, anh cũng mua loại tốt nhất. Chiếc xe lăn ấy giá hơn một vạn tệ. Tôi bảo mấy trăm đồng là được rồi, anh nói xe mới có nhiều chức năng, không phải vì tôi mà là để anh dễ chăm sóc, thế nên tôi không từ chối nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mo-uoc-cua-chong-toi/chuong-3.html.]
Chiếc xe lăn mới quả thực thoải mái hơn, nhưng tôi biết một người trước nay luôn tiết kiệm như anh chắc chắn xót tiền lắm.
Anh vừa tốt nghiệp, chưa có công việc chính thức, số tiền tích cóp được từ các công việc làm thêm cạn dần rất nhanh. Tôi thấy hàng chân mày đẹp đẽ của anh ngày nào cũng nhíu lại vì lo lắng.
Vì chăm sóc tôi, anh không thể ra ngoài làm việc, chỉ có thể nhận vài việc đúng chuyên môn trên mạng. Anh rất giỏi, nhưng tôi biết thiết kế không phải thế mạnh nhất của anh. Tài năng thực sự của anh không thể phát huy hết chỉ với một cái máy tính ở nhà.
Vì tôi, anh từ bỏ giấc mơ của mình.
Hôm ấy, tôi nói với anh: “A Quý, tay em còn cử động được, em muốn làm chút đồ thủ công kiếm thêm chút tiền sinh hoạt.”
Anh vừa nhìn các công việc online vừa không ngẩng đầu lên: “Chuyện tiền nong em không cần lo, có anh rồi. Nếu em thấy buồn chán thì xem phim truyền hình đi, con gái các em không phải thích lắm sao?”
Đây là lần thứ hai anh từ chối. Tôi quyết định không nói nữa nhưng sẽ lén học.
Tôi không muốn mãi là gánh nặng của anh.
Tôi đau lòng. Tôi cũng không thích nhìn thấy anh suốt ngày nhíu mày. Nghĩ một hồi, tôi tự đẩy xe lăn đến bàn, lấy hai bông hoa nhựa trong lọ ra, mỗi tay cầm một bông.
“A Quý, nhìn em này!”
Anh quay đầu lại.
Tôi dùng sức lắc mấy bông hoa nhựa, vừa lắc vừa reo lên: “A Quý giỏi nhất! A Quý lợi hại nhất! A Quý là người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới!”
La la la, la la la, tôi chế mấy câu hát vớ vẩn, giống hệt một con ngốc chỉ để làm anh vui.
A Quý ngây người một chút, rồi nhíu mày giãn ra nở nụ cười. Nhưng sau đó lại cố làm mặt nghiêm túc nói: “Ừ, em cũng giỏi nhất, em đánh rắm là thối nhất thế giới.”
Tôi ngượng quá, dừng lại, lặng lẽ đẩy xe lăn đến ngồi cạnh anh, nhìn anh tìm việc làm thêm trên mạng, trong lòng thầm nghĩ phải lên mạng tra ngay xem ăn gì thì xì hơi không bị thối.
A Quý là người kiêu hãnh và tự tin. Anh thích thể hiện bản thân, thích người khác ghen tị với mình. Anh cũng rất thích sạch sẽ, không chịu nổi bất kỳ điều gì bẩn thỉu hay kinh tởm. Vậy nên tôi sớm biết rằng, kiểu sống thế này, anh không thể chịu đựng lâu dài được.
Tôi cũng không nỡ để một người đàn ông đầy khát vọng phải sống trong mớ hỗn độn đầy phân tiểu mỗi ngày. Huống hồ, tôi yêu anh đến thế.
Vì thế, mỗi ngày tôi đều nghĩ cách luyện tập, không phải luyện tập để đứng lên, mà là luyện dùng hai tay để thích nghi với cuộc sống, luyện cách kiếm sống.
Để sau này, khi anh bắt đầu thấy mệt mỏi và chán nản, tôi có thể mỉm cười nói với anh: “Đừng lo cho em nữa, em cũng có thể tự chăm sóc bản thân. Anh đi tìm ‘bà chủ’ của mình đi, thực hiện ước mơ ăn bám sung sướng của anh đi!”
Và rồi…
Ngày đó cuối cùng cũng đến.