2
Tôi không thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì bắt đầu đi làm. Anh thỉnh thoảng trở về, ở lại được vài hôm rồi lại đi, trông gầy trơ xương.
Tôi hỏi anh sao lại như vậy, anh nói là mệt, mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm. Tôi biết anh không có tiền học phí, chỉ có thể vừa học vừa đi làm thêm. Thân thể anh vốn yếu, "thân mềm da mỏng", không làm nổi việc nặng, không chịu nổi cực khổ. Tôi thấy ông trời thật bất công, cảm thấy anh giống như Tình Văn trong Hồng Lâu Mộng, khiến người ta xót xa đến không chịu nổi.
Năm thứ hai, tôi giấu cha mẹ lên Bắc Kinh, chen chúc trong căn phòng thuê chật chội cùng một đám người. Ban ngày đi làm phục vụ, tối về giặt đồ, đánh giày, mua đồ ăn ngon cho anh, còn kiêm luôn chạy việc vặt.
Anh nói tôi đến, anh thấy nhẹ đi một nửa, xoa đầu tôi và nói: “Vẫn là cái đuôi nhỏ của anh giỏi nhất.”
Tôi nghe mà vui sướng đến không tả. Đó là hai năm hạnh phúc nhất đời tôi.
Sau này, sắp tốt nghiệp, anh có bạn gái. Gia đình cô ấy rất giàu, có thể sắp xếp cho anh một công việc rất tốt.
Tôi quyết định rời đi, nếu không để cô gái ấy phát hiện anh thường gặp một cô gái khác, sẽ sinh hiểu lầm thì không hay.
Lần cuối cùng tôi đến thăm anh, giày của cô gái ấy bị dơ, cô ta bắt anh ngồi xổm xuống lau giày. Anh không tỏ vẻ khó chịu gì cả. Tôi biết anh là thật lòng, bất kể người đó là ai, chỉ cần người đó có thể cho anh cuộc sống mà anh mong muốn, anh sẽ yêu người đó, dù chỉ là giả vờ, anh cũng sẽ diễn cả đời. Anh chính là người như thế, đã hứa gì là sẽ giữ trọn lời.
Nhưng chính tôi lại phá vỡ lời hứa của anh với chính mình.
Khi anh tốt nghiệp về nhà, tôi nhờ ba tôi lái xe bốn bánh ra đón. Đường núi khó đi, xe thường không muốn vào, chỉ có xe bốn bánh chuyên dùng mùa vụ mới dám chạy.
Không ngờ giữa đường xe bị lật, bánh xe đè lên lưng tôi.
Trải qua bốn lần phẫu thuật, tốn sạch tiền trong nhà, tôi cuối cùng cũng sống sót. Nhưng lại bị liệt nửa người, từ n.g.ự.c trở xuống không còn cảm giác gì nữa.
Khi đó, ba tôi đã bị ung thư chỉ là chưa kiểm tra nên không ai biết. Sau cú sốc đó, bệnh tình càng nghiêm trọng. Tôi còn chưa xuất viện, ông đã nhập viện, cả người nhanh chóng tiều tụy không còn chút sinh lực.
Hôm ông ra đi, trong bệnh viện tôi nắm lấy tay ông, nhưng ông lại cứ nhìn quanh tìm người. Mọi người dường như hiểu ông muốn làm gì, ai cũng vô thức né tránh. May mà vẫn kịp, ông nắm chặt lấy tay anh ấy — Phó Quý.
Ông gào khản cả cổ: "A Quý à, hai đứa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chú xin cháu giúp chú chăm sóc Tiểu Huệ…"
"Tiểu Huệ không còn ai thân thích nữa, từ nhỏ nó đã gọi cháu là anh… cháu dẫn nó theo, được không?"
"Cháu đồng ý với chú đi… kiếp sau chú làm trâu làm ngựa báo đáp cháu…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mo-uoc-cua-chong-toi/chuong-2.html.]
Ba tôi ho dữ dội, đứt quãng mà van nài mãi. Tôi nhìn thấy đau lòng đến mức không thốt nên lời mà chỉ biết khóc.
Anh ấy đỏ mắt, quay mặt đi, không nói gì. Tôi biết anh không dám nhận lời, nhận rồi, thì cả đời này coi như đã định. Tôi không trách anh, tôi chỉ xót ba tôi thôi.
"Ba, con sẽ tự sống tốt… Con rất mạnh mẽ, không cần ai chăm sóc đâu, ba yên tâm nhé, con…" Tôi khóc nức nở, nói không nên lời.
"Con đồng ý." Anh ấy đột nhiên lên tiếng. Mọi người đều sững sờ.
Anh quỳ xuống, nắm lấy tay ba tôi, cực kỳ nghiêm túc:
"Chú biết con mà. Con nói là làm, chưa từng nuốt lời."
Ba tôi cuối cùng cũng yên lòng. Ông nắm tay hai chúng tôi đặt chồng lên nhau, không ngừng nói:
"Chú biết, chú biết mà… Cháu là đứa tốt… các con đều là những đứa tốt… Chú yên tâm giao Tiểu Huệ cho cháu… A Quý à, tin chú, Tiểu Huệ sẽ không… không để cháu phải hối hận đâu…"
Ba tôi mất ba ngày sau đó. Phó Quý cùng người trong làng đã chôn cất ông.
À phải, kể từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa nói cho mọi người biết tên của anh ấy.
Anh tên là Phó Quý, chữ “Quý” trong “Trảm Quế ở điện Hằng Nga”. Tên anh cũng giống con người anh, nghe đã thấy hay.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi kết hôn. Trong ngày cưới, cô gái nhà giàu kia dẫn người đến phá tiệc, còn đánh anh ấy đến nỗi anh nôn ra máu. Anh không đánh trả. Sau đó, cô ta sai người đè tôi ra, muốn tát tôi.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Anh lập tức vớ lấy chai bia, đập vỡ, chỉ vào mặt cô ta quát:
"Cô đánh tôi thì được, tôi nợ cô. Nhưng nếu dám đánh vợ tôi, tôi sẽ đánh đến mức mẹ cô cũng không nhận ra cô!"
Cô gái giàu có chửi anh vô tâm, khóc rồi bỏ đi. Tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy, nhưng nhớ lại lúc cô đánh Phó Quý mạnh như thế, tôi lại nghĩ có lẽ cô ấy cũng không yêu anh nhiều như tưởng tượng?
Tôi đã tự an ủi bản thân một cách vô liêm sỉ như vậy.
Tôi và người đàn ông tôi yêu đã kết hôn. Nhưng không có đêm tân hôn. Không những thế… tôi còn hủy hoại tất cả.
---