"Đợi giành lấy một con đường sống cho ."
Má chút ngứa.
Ta tát một cái bốp, chép miệng lẩm bẩm: "Con gián c.h.ế.t tiệt, cút ."
Hì! Hết ngứa .
Có Lan công công bảo lãnh, cai ngục cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, cứ cách một ngày bọn lên sân tập võ dạo.
Đếm từng ngày, cứ thế đến Trung thu.
Nghe trong thành náo nhiệt, mấy ngày nghỉ vô cùng hiếm , những cai ngục nghỉ đều dẫn gia đình lên phố vui chơi.
Ai nghỉ thì thở ngắn than dài, đợi trời tối lén lút ngoài cửa hông ngắm đèn lồng hồ.
Bọn chẳng , sân tập võ là nơi duy nhất bọn thể hoạt động.
"Hựu Niên mau kìa, bên đó b.ắ.n pháo hoa!"
Hựu Niên theo hướng đó: "Đó là chợ Đông, năm nào Trung thu và Tết Nguyên tiêu cũng đều b.ắ.n pháo hoa."
Tiếc là chợ Đông ở quá xa, pháo hoa bức tường cao của thiên lao che mất quá nửa. Ta trèo lên ghế, nhón chân lên mới thấy một vầng sáng mờ ảo.
Màu đỏ hồng, vàng rực, xanh ngọc bích, tím tử đằng...
Đẹp quá.
Ta nhón chân đến mỏi cả cổ chân, mới tiếc nuối nhảy xuống khỏi ghế.
"Haiz, phía chúng b.ắ.n pháo hoa ?"
Tiểu Bát nhét tay một túi hạt dẻ rang đường, dạo đến tìm chúng chơi, "Nếu cô nương thật sự xem, cũng là cách – cô cứ dỗ ngọt Thế tử gia là ."
"Dỗ thì tác dụng gì? Chẳng lẽ thể mọc cánh bay ngoài ?"
Tiểu Bát nháy mắt, một cách đầy bí ẩn.
"Không thể tiết lộ thiên cơ . Hì hì, chỉ cần cô nương , chuyện đều thể."
Thật đùa ?
Ta lao đến bên cạnh Hựu Niên, níu tay áo lắc qua lắc , giọng ngọt đến chảy nước.
"Thế tử đại nhân... Ta xem pháo hoa, ?"
Hựu Niên lấy mu bàn tay che miệng nén , dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
"Được. Cứ đợi một ngày."
Nghĩ kiếp sống ở thành phố lớn, hơn mười năm trời đốt pháo hoa.
Năm ngoái lệnh cấm nới lỏng một chút, thấy trong nhóm chat của thành phố bán pháo hoa, đánh liều giao dịch ngầm với hai trăm tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/minh-nguyet-kinh-mong/chuong-20.html.]
Chưa kịp đợi đến đêm giao thừa để đốt thì một kẻ xui xẻo cùng khu bắt và phạt tiền.
Ta nhụt chí, đành hèn nhát mang pháo hoa về quê.
Vậy mà bây giờ, sắp toại nguyện.
Sao thể vui mừng cho ?
Đêm đó, đúng giờ Tuất, tiếng trống báo canh trong mười hai phường của thành nối vang lên, vầng trăng treo cao.
"Đoàng!"
Bỉ Ngạn
Bông pháo hoa đầu tiên bay vút lên trời, nổ tung thành một vầng sáng màu tím rực rỡ.
Rồi bông thứ hai, thứ ba... hàng ngàn vạn bông.
Ta bao giờ thấy nhiều pháo hoa và dày đặc đến thế, những tia vàng rực rỡ như ngàn vạn sợi tơ, đổ xuống như thác nước, soi sáng cả bầu trời phía nam như ban ngày.
"Hựu Niên, là thần tiên ? Muốn gì nấy, ha ha ha."
Ta nắm tay , đến nghiêng ngả, đến mức dùng một cánh tay giữ chặt lấy vì sợ ngã.
Trong một khoảnh khắc, qua ánh pháo hoa, sâu mắt .
Rõ ràng là đang , nhưng trong ánh mắt ẩn chứa nét bi thương.
Ta thích .
Chỉ là sắp c.h.ế.t thôi mà, cần thê lương đến thế.
"Hôm nay rượu hôm nay say, ngày mai sầu đến ngày mai lo! Rượu , thịt —"
Tiểu Bát khiêng đến một cái hòm nặng trịch, "Cô nương uống rượu gì chứ? Cô đốt pháo hoa ?"
Mắt sáng lên: "Muốn!"
Hắn mua về một hòm "Pháo hoa que", là loại thích hợp cho nữ quyến chơi đùa nhất. Loại pháo giống hệt que pháo bông ở hậu thế, nếu máy ảnh chụp , chắc chắn sẽ cho những bức hình tuyệt .
Hựu Niên tựa tường, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt , như sợ rằng mỗi cái đều là cuối.
Ta thấy đám cai ngục tụ : "Chẳng trách nhà giàu sinh kẻ si tình, sắp c.h.é.m đầu đến nơi mà Thế tử gia vẫn còn tâm trí dỗ dành nữ nhân."
Chà, thật mất hứng.
"Xem Thần uy đại pháo của đây!"
Ta cầm que pháo bông ném xuống chân họ, những tia lửa nhỏ li ti cháy sém vạt áo, dọa cho đám cai ngục co giò chạy toán loạn.
Ngày hai mươi tháng tám, cai ngục đến tìm bọn chơi Ma Sói dần ít .
Dần dần tụ đủ chơi.
Ván cuối cùng chỉ gom sáu , lúc về, các cai ngục ai cũng tặng quà cho .
Có tặng tiền Ngũ Đế, tặng bùa bình an. Còn một cai ngục đại ca tặng một vốc thịt khô, là "mua đúng vị mà cô nương thích ăn nhất."