Minh Nghi Trường Niên - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-03-13 14:19:19
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Trường Niên xiết c.h.ặ.t t.a.y ta, mười ngón tay đan vào nhau. 

 

"Nghe nói, Giang Minh Tịch chỉ còn một hơi thở cuối cùng, nhưng khi thấy Thẩm Trọng Tự, nàng ta lại liều mạng giãy khỏi gông cùm, tay bị xé nát đến không còn hình dạng, nhưng vẫn cầm chắc cây trâm độc, dùng chút sức lực cuối cùng lao vào Thẩm Trọng Tự." 

 

Thẩm Trọng Tự ch.ết nôn từng ngụm m.á.u đen, nhưng vẫn lẩm bẩm trong cơn hấp hối: 

 

"Cô nương, ta tên Thẩm Trọng Tự… Lần này, nàng nhất định phải nhớ kỹ… Ta sẽ chờ nàng ở kinh thành…" 

 

 

Hắn c.h.ế.t vẫn siết chặt miếng ngọc bội trong tay. 

 

Còn Giang Minh Tịch, sau khi thấy Thẩm Trọng Tự c.h.ế.t trong tay mình, lại vừa cười vừa khóc. 

 

Rồi nàng ta run rẩy lao ra khỏi địa lao, vừa chạy vừa hét lên: 

 

"Các ngươi muốn ta ch.ết trong nhà lao tối tăm này, ta nhất định không để các ngươi toại nguyện!" 

 

"Ta sinh ra không vẻ vang, sống không vẻ vang, nhưng đến lúc ch.ết, ta phải ch.ết trong oanh liệt!" 

 

 

 

Sau đó, như một đợt hồi quang phản chiếu, Giang Minh Tịch gục xuống ngay trước cửa nhà lao, không còn hơi thở. 

 

 

 

"Haizz…" 

 

Nghe xong, ta không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài một tiếng rồi thôi. 

 

 

 

"Thở dài gì chứ, bọn họ đáng lắm!" 

 

Trần Trường Niên xiết c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng nói có chút căm phẫn. 

 

"Nàng tưởng ai cũng may mắn như nàng, gặp được một phu quân tốt như ta sao?" 

 

 

 

"Chàng á?" 

 

Ta liếc xéo Trần Trường Niên một cái, bình thản đáp: 

 

"Nếu không phải chàng biết trước âm mưu, thì cũng chưa chắc đã thắng dễ dàng như vậy đâu!" 

 

 

 

Nghe ta nói, Trần Trường Niên lập tức phản bác: 

 

"Sao có thể! Nàng chắc chắn chưa đọc kỹ quyển thoại bản kia rồi!" 

 

"Trong chuyện này, phu quân nàng chưa bao giờ thất bại lần nào!" 

 

 

 

"Quyển thoại bản đó chẳng phải do chàng tự viết sao?" 

 

Ta híp mắt cười, cố ý chọc hắn. 

 

"Ai biết chàng có tự thêm thắt hình tượng bản thân trong đó không?" 

 

 

 

"Sao có thể!" 

 

Trần Trường Niên tức đến mức vội vàng chạy theo ta, giọng điệu gấp gáp. 

 

"Trong đó, mọi chuyện đều là sự thật! Nàng đã nói tin ta, sao bây giờ lại không tin nữa?!" 

 

"Hơn nữa, tất cả các sự kiện trong đó đều liên quan chặt chẽ với nhau, nếu ta tùy tiện sửa đổi, thì, thì…" 

 

 

 

Hắn lắp bắp mãi mà không nói được lý do, cuối cùng chỉ đành cúi đầu, đỏ mặt, như thể chịu ấm ức lớn lắm. 

 

Ta thấy bộ dạng đáng thương này của hắn, liền cười phá lên. 

 

 

 

"Nàng lại trêu ta!" 

 

 

 

"Ơ? Lại trêu?" 

 

Ta nắm ngay trọng điểm, giả bộ kinh ngạc hỏi: 

 

"Lẽ nào trước đây ta đã từng trêu chàng?" 

 

 

 

"Sao lại chưa!" 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/minh-nghi-truong-nien/chuong-15.html.]

Trần Trường Niên tức giận như thiếu nữ nhà lành bị bắt nạt, phồng má nói: 

 

"Chẳng phải hôm ta say rượu, nàng đã trêu ta sao!" 

 

 

 

"Lúc đó chàng say rồi mà?" 

 

Ta từng bước ép sát hắn, đến khi hắn bị dồn đến cạnh một quầy hàng nhỏ. 

 

"Chàng lừa ta!" 

 

 

 

"Ta… ta…" 

 

Trần Trường Niên vốn định phản bác, nhưng cuối cùng lại cúi đầu nhận tội. 

 

"Được rồi, ta thừa nhận đã lừa nàng… Vì ta sợ nàng không tin ta." 

 

 

 

"Được lắm chàng!" 

 

Ta giận đến mức đ.ấ.m lên n.g.ự.c Trần Trường Niên một cái. 

 

"Ngay cả chuyện này mà cũng lừa ta, vậy ta còn có thể tin chàng điều gì nữa?" 

 

 

 

Nói xong, ta giả bộ tức giận, quay người bỏ đi không thèm quay đầu lại. 

 

Trần Trường Niên vốn định giả vờ đáng thương, nhưng thấy ta thật sự không thèm ngoảnh lại, hắn liền hốt hoảng đuổi theo. 

 

"Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi…" 

 

Hắn giữ lấy vai ta, không cho ta bước tiếp. 

 

 

 

"Nàng biết không…" 

 

Lần này, Trần Trường Niên bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, đến mức ta cũng phải lắng nghe một cách nghiêm túc. 

 

"Ta đã đi trên con đường này với nàng vô số lần." 

 

"Cũng đã vô số lần nghĩ đến việc cưới nàng." 

 

"May mắn thay, lần này, ta đã được như nguyện." 

 

 

 

Bầu trời hoàng hôn đỏ rực phản chiếu trong mắt hắn, ta đắm chìm trong ánh chiều tà ấy. 

 

 

 

Ta đẩy Trần Trường Niên ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: 

 

"Ghê quá đi! Trần Trường Niên, sao chàng sến súa vậy!" 

 

 

 

"Ghê thật sao?" 

 

Trần Trường Niên chớp mắt. 

 

"Chẳng lẽ nàng…" 

 

 

 

"Chàng đang nghĩ gì thế!" 

 

Ta hận không thể vả hắn một cái. 

 

"Ý ta là, chàng đúng là sến quá mức sến!" 

 

 

 

"Thật à? Câu này ta đã nghĩ suốt mười kiếp mới nghĩ ra đấy!" 

 

"Thật sự thấy ghê sao?" 

 

 

 

"Thật!" 

 

 

 

"Ta mặc kệ!" 

 

Hắn ôm chặt lấy ta, không thèm giữ hình tượng giữa phố đông người. 

 

"Ghê cũng mặc kệ! Ta sẽ nói suốt cả đời này!"

Loading...