chỉ đó, ngọn lửa mà gây , lòng trống rỗng một cảm xúc.
Sự phẫn nộ, đau khổ, và khao khát trả thù cháy hết, giờ chỉ còn tro tàn trong lòng , giống như những gì đang xảy mắt.
Dân làng chạy toán loạn.
Họ còn ai dám đến gần nữa.
Ánh mắt điên cuồng và quyết tâm hủy diệt của khiến họ khiếp sợ.
Họ xem như một con quỷ, một hiện của lời nguyền mà họ từng sợ hãi, giờ đây trở để trừng phạt họ.
Có cố gắng dập lửa, nhưng gió thổi mạnh, và ngọn lửa quá lớn.
Những xô nước nhỏ bé chẳng khác nào muối bỏ bể.
Số khác bỏ chạy, mang theo chút tài sản vội vã thu nhặt , lao khỏi làng, về phía thung lũng.
thấy bà lão hàng xóm hôm nào, khuôn mặt đen nhẻm vì khói, ôm một đứa cháu nhỏ, chạy theo dòng tháo chạy.
Bà thấy , ánh mắt đầy kinh hãi, vội vã .
Họ sợ .
Và hiểu.
trở thành thứ mà từng khiếp sợ: một thế lực hủy diệt, mang theo đau thương và c.h.ế.t chóc.
hối hận.
Làng Trầm Hương chết.
Nó là một khối u ác tính, một vết nhơ cần thiêu rụi để sạch mảnh đất .
Sự tồn tại của nó là một sự xúc phạm đến những linh hồn hiến tế, đến Tô Liên, và đến cả Tô Thư.
Đám cháy kéo dài suốt ngày hôm đó.
Đến khi mặt trời dần tắt về phía tây, cả ngôi làng chỉ còn là một biển tro tàn đen xám, nghi ngút khói. Những bức tường đá đổ nát, những xà gỗ cháy dở còn bốc khói.
Sự yên tĩnh trở , nhưng là một sự yên tĩnh của cái chết.
bước những đống tro tàn còn nóng hổi.
Dưới chân , những mảnh vỡ của một thời kỳ đen tối vỡ vụn.
tìm về nơi từng là căn nhà nhỏ của .
Nó sụp đổ .
Trong đống đổ nát, thấy một vật lấp lánh.
Đó là chiếc thoa ngọc hình chim phượng của Tô Thư.
Kỳ lạ , nó vẫn nguyên vẹn, một vết xước, đó giữa tro than như một sự tượng trưng cho sự thuần khiết thể hủy hoại.
nhặt nó lên.
Nó vẫn lạnh lẽo.
Có lẽ, sức mạnh của nó biến mất cùng với Tô Thư.
rời khỏi đống tro tàn, bước về phía rìa làng.
Một nhóm dân làng còn sót , những kịp chạy hoặc nỡ rời xa mảnh đất , đang tụ tập ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/minh-hon-o-lang-tram-huong/het.html.]
Họ với ánh mắt phức tạp: sợ hãi, oán hận, nhưng cũng cả… thương xót?
Một ông lão, lẽ là lớn tuổi nhất còn , bước .
Ông cúi đầu .
"Cô gái... làng của chúng ... hết ." Giọng ông run run.
"Tội của chúng , trả giá. ... những đứa trẻ, chúng vô tội. Chúng cần một nơi để sống."
về phía lưng ông.
Những đứa trẻ mặt mày lem luốc, áo quần rách rưới, đang với đôi mắt ngơ ngác, sợ sệt.
Chúng hiểu chuyện gì đang xảy , chỉ rằng nhà cửa của chúng biến mất.
Trái tim băng giá của chợt thấy một tia ấm áp.
Ông lão đúng.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Tội là của lớn, của những kẻ im lặng đồng lõa.
Những đứa trẻ đáng chết.
gì.
chỉ gật đầu nhẹ, lưng bỏ .
về phía ngọn đồi nhà họ Thẩm.
Ngôi dinh thự cổ kính đồi cũng cháy rụi, chỉ còn những bức tường đá đen sì.
xuống khu mộ địa.
Lối Mộ Huyệt Nguyên Thủy sập, phong kín bởi đá và tro tàn.
Sẽ ai còn thể phiến sự yên nghỉ của những linh hồn nơi đây nữa.
Đêm đó, ngủ một gốc cây cổ thụ ở rìa rừng, xuống đống tro tàn của làng Trầm Hương.
Trong giấc mơ, thấy ma quỷ nữa.
thấy những bóng hình mờ ảo, những cô gái trong hỷ phục đỏ, họ mỉm với , dần tan biến làn sương.
Họ giải thoát.
Sáng hôm , quyết định rời .
Trước khi , để chiếc thoa ngọc của Tô Thư một tảng đá lớn, nơi những dân làng còn sót thể thấy.
Có lẽ, họ thể bán nó để chút vốn xây dựng cuộc sống, hoặc giữ nó như một lời nhắc nhở về quá khứ đau thương lặp .
bước con đường dẫn khỏi thung lũng, ngoảnh .
Làng Trầm Hương chết. từ tro tàn của nó, lẽ một sự sống mới sẽ mọc lên.
Một sự sống che khuất bởi bóng ma của lời nguyền và sự sợ hãi.
Còn , trả xong món nợ cho những linh hồn oan khuất, và cho chính bản .
sẽ .
đầu tiên nhiều ngày, cảm thấy ánh mặt trời da thật sự ấm áp.
là cô dâu ma cuối cùng của làng Trầm Hương.
Và giờ, tự do.