Minh Hôn ở làng Trầm Hương - 1

Cập nhật lúc: 2025-09-07 08:41:43
Lượt xem: 85

Gió mùa đông bắc lùa qua khe cửa, tiếng rít lên như một bản nhạc buồn tẻ cho những ngày cuối đông u ám.

Căn nhà gỗ nhỏ của ở rìa làng Trầm Hương, lúc nào cũng như chìm trong một lớp sương mờ ảo, mang theo mùi hương trầm cháy dứt – thứ hương vị an thần đầy ám ảnh.

sống một từ khi cha qua đời trong một tai nạn bí ẩn cách đây mười năm.

Dân làng bằng ánh mắt nửa sợ hãi nửa thương hại, họ thì thầm rằng mang mệnh khắc phụ mẫu, rằng thứ gì đó trong sạch đeo bám lấy .

chẳng buồn biện minh, cũng chẳng dám sâu những câu chuyện kỳ bí của ngôi làng nhỏ sâu trong thung lũng .

Chiều hôm đó, khi đang chuẩn đóng cửa sổ tránh rét, một bóng lặng lẽ xuất hiện hiên nhà.

Đó là một đàn ông trung niên mặc áo gấm xanh đen, khuôn mặt lạnh lùng, khóe mắt một nếp nhăn, trông chẳng giống một hàng xóm bình thường.

Ông gõ cửa, chỉ đặt một chiếc hộp gỗ tần bì sẫm màu, chạm khắc hoa văn rồng phượng vô cùng tinh xảo xuống bậc thềm.

"Đây là lễ vật của nhà họ Thẩm." Giọng của ông khàn đặc, vang lên trong gió như tiếng thì thầm từ cõi nào xa lắm.

 "Cô nương, xin hãy nhận lấy."

Nhà họ Thẩm? Cái danh từ khiến lòng quặn thắt.

Đó là một gia tộc quyền thế và bí ẩn nhất vùng , sống trong một dinh thự cổ kính ngọn đồi phía bắc, tách biệt với thế giới bên ngoài.

 Nghe họ những tập tục kỳ lạ và quyền lực ngầm khủng khiếp. Tại họ tìm đến ?

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

kịp hỏi gì, đàn ông cúi đầu chào một cái nhẹ, lưng bước , ảnh nhanh chóng tan biến màn sương dày đặc, như từng xuất hiện.

Chiếc hộp gỗ im thềm, toát một thở lạnh giá.

 Một sự thôi thúc kỳ lạ khiến cúi xuống nhặt nó lên. Nó nặng hơn tưởng tượng, bề mặt nhẵn bóng và lạnh buốt.

Không khóa, chỉ một cái chốt nhỏ.

Hít một thật sâu, mở nó .

Bên trong, một lớp nhung đỏ thẫm, là một bộ hỷ phục.

Không loại vải thông thường.

 Đó là một tấm áo choàng màu đỏ thẫm, viền vàng, thêu hình bách điểu triều phượng bằng chỉ vàng óng ánh.

Chiếc váy xếp lớp, mỗi lớp đều thêu kín những hoa văn cổ quái.

Và một tấm khăn che mặt bằng lụa mỏng tang, nhưng dày đặc một mùi hương trầm nồng nặc, gần như gây ngạt thở.

.

Đẹp một cách ma mị và đáng sợ.

 Đồ trang sức kèm là một bộ bằng bạc chạm khắc tinh xảo, nhưng nặng nề và lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/minh-hon-o-lang-tram-huong/1.html.]

Trái tim đập loạn nhịp.

Một nỗi sợ hãi mơ hồ, sâu thẳm từ trong tiềm thức trỗi dậy.

vội đóng chiếc hộp , như nhốt chặt thứ gì đó đáng sợ bên trong.

Đêm đó, gió thổi gào rít.

co ro giường, lạnh từ chiếc hộp gỗ dường như vẫn luẩn quẩn trong căn phòng.

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, thấy tiếng nhạc.

Tiếng sáo, tiếng kèn, tiếng trống… một khúc nhạc rộn ràng nhưng đầy u buồn, vang vọng từ phía ngọn đồi nhà họ Thẩm.

giống bất kỳ thứ âm thanh nào từng , nó xoáy sâu tâm trí, mời gọi, và đe dọa.

Rồi thấy một bóng .

Một nam tử mặc áo xiêm rộng màu đỏ, ở cuối giường.

Ánh trăng lờ mờ xuyên qua cửa sổ chiếu , nhưng thể rõ khuôn mặt.

Chỉ thấy dáng vẻ cao ráo, tiêu sái, nhưng toát một khí chất âm trầm, lạnh lẽo.

 Hắn gì, chỉ đó, .

la hét, nhưng cổ họng nghẹn đặc.

Muốn chạy trốn, nhưng chân tay tê cứng.

Chỉ thể im, cảm nhận ánh của như một lớp băng giá phủ lên .

Hắn tiến gần.

 Một bàn tay lạnh buốt, trắng nõn, chạm .

Hơi lạnh từ đầu ngón tay thấu tận xương tủy.

Rồi, một giọng .

 Khàn khàn, thấp trầm, vang lên ngay bên tai, dù môi dường như nhúc nhích.

"Nương tử… đang đợi nàng…"

giật tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

Trời vẫn tối đen, tiếng nhạc biến mất, căn phòng chỉ còn tiếng gió rít.

cảm giác bàn tay lạnh giá má vẫn còn nguyên, như một vết bỏng âm ỉ.

hoảng hốt về phía bàn.

Chiếc hộp gỗ tần bì vẫn đó.

Loading...