Minh Chiêu Chúc Dạ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-09-29 15:19:01
Lượt xem: 213

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta cảnh mà thấy mới lạ, trong lòng kìm sinh đôi chút ngưỡng mộ với thần lực của Chúc Dạ.

 

Chỉ là ngưỡng mộ, chứ mưu cầu.

 

Chúc Dạ bắt gặp ánh mắt , hứng thú với sức mạnh của , chẳng những giận mà còn mỉm , hỏi:

 

“Muốn học ?”

 

Ta kinh ngạc: “Ta chỉ là phàm nhân, cũng học pháp thuật ư?”

 

Ánh mắt Chúc Dạ thoáng trầm xuống: “Kẻ khác học nổi, nhưng nàng thì thể.”

 

Ta nhận sự khác thường , chỉ vui sướng vì thể học pháp thuật, mắt lập tức sáng rực lên.

 

Chúc Dạ như mê hoặc, cúi xuống hôn lên mắt :

 

“Tối nay sẽ dạy nàng, chúng bắt đầu… từ song tu nhé.”

 

16

 

Đêm hạ càng khiến dễ động tình.

 

Mưa như trút nước, đập xuống những cành hoa ngoài cửa sổ.

 

Không khí ẩm nóng, cành hoa gió thổi run run, nhỏ xuống từng giọt nước.

 

Chúc Dạ vẫn , đôi mắt như ẩn chứa cả dải ngân hà chuyển động.

 

Hắn dụ chìm trong đó, càng khám phá, càng lún sâu.

 

Nước mắt ép , hôn khô, dịu dàng mà cũng đầy bá đạo.

 

Thỉnh thoảng mất chừng mực, còn áy náy để c.ắ.n .

 

khi chịu nổi, tay bấu lên lưng , cho cự tuyệt mà nắm lấy cổ tay, đan mười ngón tay, ép xuống mép giường.

 

“Cẩn thận kẻo gãy móng tay, sợ nàng đau.”

 

Lông mi Chúc Dạ ướt sũng, xong cúi đầu hôn lên xương quai xanh của .

 

… Sợ đau mà còn hành hạ như ?

 

Ta định c.ắ.n , bế lên, đưa đến tháp bên cửa sổ.

 

Lại một nữa cùng hòa một.

 

 

Cơn mưa hạ mãi đến lúc trời hửng sáng mới ngừng.

 

Ta thỏa mãn trong lòng Chúc Dạ, đùa nghịch những ngón tay :

 

“Quốc Sư đại nhân, nâng lên Nữ đế, sẽ Hoàng hậu của , ?”

 

Chúc Dạ dịu dàng hôn lên mái tóc bên thái dương :

 

“Việc thành , Nữ hoàng sẽ thưởng cho thế nào?”

 

Ta nắm lấy hai ngón tay , ngẩng đầu , nửa nửa :

 

“Vậy thưởng gì nào?”

 

Chúc Dạ dễ dàng trêu chọc đến động tình, cúi xuống sâu hôn .

 

“Mặt trời còn mọc, đêm nay còn hết, tiên… thêm một nữa .”

 

17

 

Vài ngày , đến sinh thần của .

 

Chúc Dạ tổ chức đại yến mừng sinh thần cho , đồng ý.

 

“Ta và Thái tử vốn sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chỉ lớn hơn vài canh giờ thôi…”

 

Ngày sinh hôm nay cũng chỉ là An Nam Vương phi bịa cho , cần bận tâm.

 

Chúc Dạ khựng , đầu .

 

Ta kéo tay , tiếp tục :

 

“Thái tử mới là nhi tử của An Nam Vương và An Nam Vương phi. Còn , là nữ nhi của Hoàng đế và Hoàng hậu.”

 

Nghe đến đây, Chúc Dạ khẽ nhíu mày.

 

Ta , chợt nhớ tới kiếp ——

 

Đêm thế của , lòng rối như tơ vò, uống rượu đến say mèm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/minh-chieu-chuc-da/chuong-8.html.]

 

Ý thức mơ hồ, theo bản năng chạy đến phòng Chúc Dạ.

 

Dọc đường vì men rượu, chân tay mềm nhũn, mang đèn, rõ đường, vấp ngã mấy .

 

Bùn đất bám đầy mặt mũi thể, chật vật vô cùng.

 

Còn đèn như một pho tượng ngọc.

 

Lại như vầng trăng trời, cao xa thể với, cách thật xa thật xa.

 

Đêm , Chúc Dạ qua khung cửa, ánh mắt thản nhiên như nước.

 

Đối diện tầm mắt , bỗng tự ti, định bỏ chạy.

 

Cành hoa trong vườn cứa rách mặt , .

 

Cho đến khi Chúc Dạ kéo trong lòng.

 

Hắn hỏi : “Chạy gì ?”

 

Lần cuối chuyện với , là ba năm .

 

Khi quyết định liên thủ cùng Thái tử đối phó với Tam hoàng tử và Quý phi, hai mới xảy tranh cãi.

 

Ta lặng lẽ, mặt .

 

Chỉ cúi mắt thấy vạt áo sạch sẽ của bùn đất bẩn.

 

“Đã xảy chuyện gì?”

 

Chúc Dạ hỏi, giọng nhẹ nhưng giấu nổi lo lắng.

 

Khi suy nhược, chỉ là say rượu nên nhận .

 

Ta cho thế thật sự của , nỗi bàng hoàng và khổ đau của .

 

lời đến môi .

 

Ta đối xử với chẳng gì, còn tư cách gì tìm đến để cầu an ủi?

 

Lại càng thể để cuốn cuộc tranh đấu giữa và Thái tử ——

 

Hoàng tộc nắm pháp trận thể giam cầm , một khi đối đầu với Hoàng tộc, liền sẽ mất tự do…

 

Vậy nên vùng khỏi vòng tay Chúc Dạ, nhạt nhẽo đáp:

 

“Không gì, chỉ là… nhất thời hứng khởi, uống say, lạc đường đến đây thôi.”

 

Nói xong, bước về phía .

Hồng Trần Vô Định

 

Cơn đau từ cổ chân truyền lên khiến biến sắc.

 

Ngay đó, Chúc Dạ liền bế ngang lên.

 

Thần sắc nhạt, giọng cũng nhạt:

 

“Nàng trẹo chân , đưa nàng về nơi nàng ở.”

 

Nghe , bỗng thấy buồn .

 

Cười chính , .

 

Thân là phu thê, cùng ở một phủ, mà còn phân “nơi ở” và “nơi ở”.

 

Nếu như đêm tân hôn năm đó…

 

Ta sợ rắn, sợ đau, còn vương vấn gì với Thái tử, còn bản năng xa lánh Chúc Dạ – từng chuyện trò lấy một câu…

 

Mọi thứ sẽ khác ?

 

quá khứ định hình .

 

Ta khỏi chua xót, cảm thấy xứng để buồn.

 

Đắng cay là do tự gieo, cũng chỉ nên để chịu.

 

Ta giả vờ say mèm, rúc lòng Chúc Dạ.

 

Thân thể khựng , ôm chặt hơn.

 

Đêm , là đầu tiên khi thành , và Chúc Dạ chuyện yên , tranh chấp.

 

Sáng hôm tỉnh dậy, trở về như cũ.

 

Ta sáng tối về, tranh quyền mà .

 

Một năm cũng khó gặp một , trở nên xa lạ…

Loading...