Miếu Âm - Núi Quỷ Phủ 20 - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-08-26 07:23:37
Lượt xem: 589

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một luồng gió lạnh ùa trong cơ thể, xa xa vọng tiếng chuông, tiếng lục lạc.

 

đó là “tiếng của núi”

 

chỉ trong chớp mắt, như thấy bộ thứ ngọn núi .

 

Cảm giác thuộc như chính nhà , bao nhiêu cây, bao nhiêu loài vật, thậm chí con chim lướt qua tán rừng cũng thấy rõ từng sợi lông vũ.

 

Miếu Thổ Địa ở đó!

 

Và ngọn núi thật sự đang .

 

Băng qua núi, lội qua suối, cuối cùng chúng dừng giữa một vùng đất kín gió.

 

Một ngôi miếu hoang tàn hiện .

 

Vừa bước xuống, một làn khí u buồn dày đặc trùm xuống.

 

nhưng nước mắt cứ thế trào .

 

Trong tai, ông nội rết quằn quại dữ dội.

 

Nơi thấy quen.

 

từng đặt chân tới đây bao giờ.

 

11

 

Ngôi miếu cũng thật lạ.

 

Khác hẳn những nơi thờ phụng tượng thần mà từng thấy, ở đây thờ một chiếc trống.

 

Trên mặt trống những dòng minh văn hiểu.

 

Mặt trống vẽ một khuôn mặt thiếu nữ.

 

Cả đại điện phủ đầy bụi, mà gương mặt sáng trong, linh động đến quỷ dị.

 

thậm chí còn cảm giác cô đang mỉm với .

 

Bên đại điện cũng dựng một chiếc trống, to hơn chiếc ở giữa một chút.

 

Không ảo giác , nhưng từ cái trống thoát một luồng khí đen, khiến khó chịu ngay khi gần.

 

Trên bàn thờ giữa điện còn đặt hai cái bát, chất liệu kỳ lạ, chẳng sứ, chẳng ngọc, cũng đất nung, nhưng trong suốt lấp lánh.

 

Chỉ cần chạm là lạnh buốt, như sắp đóng băng cả đầu ngón tay.

 

Kỳ lạ hơn, trong bát chứa đầy m.á.u tươi, hệt như ai đó cúng tế xong.

 

Máu còn bốc khói nóng.

 

Trong tai, ông nội rết bỗng nức nở khe khẽ, tiếng nghẹn ngào.

 

“Ông thế? Những thứ ?” 

 

lấy khăn giấy chấm những giọt nước mắt chảy từ tai.

 

Giọng ông nội run rẩy: “Chiếc trống ở giữa từ sọ . Chiếc bên từ da . Bát mặt là nắp sọ . Còn hai cây tù và treo ngoài cửa là xương ống chân

 

Ông nội kể tiếp từng món đồ trong gian miếu, thứ nào cũng thấm đẫm mùi c.h.ế.t chóc.

 

Tường gạch trộn bằng m.á.u , đèn đốt bằng mỡ xác.

 

Một cơn lạnh từ đỉnh đầu chạy thẳng xuống gót chân, rùng kìm .

 

“Ông ơi rốt cuộc đây là ? Sao bây giờ vẫn còn tồn tại những nơi đáng sợ thế ? Ông liên quan gì đến nó? Còn ‘Chị’ mà ông nhắc tới là ai?” 

 

lắp bắp, lời tuôn ngừng, như thể chỉ mới dịu nỗi sợ đang bóp nghẹt .

 

12

 

“Hướng Du, cháu thật sự ?”

 

gật đầu thật mạnh.

 

Ông nội bảo cửa, lấy xuống một trong hai cây tù và treo mái hiên.

 

đưa lên môi, thổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mieu-am-nui-quy-phu-20/chuong-4.html.]

 

Tiếng tù và lạnh buốt, ai oán, như xé rách bầu khí.

 

Nỗi bi thương lan tràn, khiến khó lòng thoát .

 

thấy bên tai gió rít, xen lẫn tiếng của đàn ông, đàn bà.

 

Chỉ trong chớp mắt, chân núi.

 

Khác hẳn cảnh hoang vu khi chúng đến, nơi đây giờ đầy nhà tranh, qua kẻ tấp nập.

 

“Hướng Lâm An, thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, đợi bọn chị với!” – Giọng thiếu nữ non nớt vang lên.

 

giật .

 

Hướng Lâm An chính là tên thật của ông nội.

 

Một bé tầm bảy, tám tuổi vụt ngang mặt , phía là một thiếu nữ tầm mười ba, mười bốn chạy đuổi theo.

 

Khi rõ gương mặt , sững sờ:

 

Đó chính là gương mặt vẽ chiếc trống từ sọ !

 

là “chị” của ông nội ?

 

Tức là bà cô ruột của .

 

định chạy theo để rõ hơn, thì một thiếu niên khác như cơn gió lướt qua bên cạnh.

 

Gương mặt y hệt thiếu nữ .

 

Họ là song sinh khác giới — Long Phụng song sinh!

 

“Chị, em sai đừng đánh nữa. Em lời mà, ?” – Ông nội khi còn bé ôm tai cầu xin.

 

Khuôn mặt thiếu nữ tươi tắn, rạng rỡ nắng, nụ ấm áp mà lanh lợi.

 

“Ngày mai là đại lễ tế, cả làng sẽ cầu phúc với Sơn Thần. Em mà còn chạy lung tung, để cha thấy thì chắc chắn đánh c.h.ế.t đấy!”

 

“Vẫn là chị mới trị thằng Lâm An , đúng là nghịch như quỷ!” 

 

Người em song sinh phụ họa, nụ nắng lấp lánh như bụi vàng.

 

13

 

Họ dường như thấy , nên tha hồ tò mò, xổm mặt ngắm những ruột thịt từng gặp mặt.

 

Lễ tế của làng vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều rạng rỡ niềm vui, chỉ trừ của ông nội , bà vẫn ngừng.

 

Ông cố bên cạnh quát:

 

“Khóc gì mà ! Thần núi chọn nhà chúng là vinh dự lớn, từ nay họ Hướng nhất định thần ban phúc.”

 

Tối đến, tụ tập ngoài từ đường, vây quanh đống lửa, ca hát nhảy múa.

 

Bên trong từ đường, cô ruột (chị gái của ông nội) mặc áo cưới trắng toát, trói c.h.ặ.t t.a.y chân. Khuôn mặt non nớt vẽ những nét trang điểm kỳ dị và đáng sợ.

 

“Cha, con xin cha tha cho con! Con vật tế! Thần núi đồng ý dùng sống để hiến tế chứ!”

 

“Mẹ! Con đau lắm! Mẹ cầu xin cha đừng cắt m.á.u con nữa, con đau lắm!”

 

Tiếng của bà cô thảm thiết đến xé lòng, nhưng chẳng đổi chút thương xót từ ông cố. 

 

Ông cố lạnh lùng rạch từng đường cánh tay bà cô, m.á.u tươi chảy chiếc thùng gỗ bên cạnh.

 

lao tới ngăn , nhưng thể chạm bất cứ thứ gì.

 

Lúc , một ông lão hốt hoảng chạy :

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Hướng gia! Thằng bé nhà ông chạy mất ! Lễ vật dâng cho thần núi còn nữa!”

 

Gương mặt ông cố thoáng hiện vẻ hoảng sợ, vứt con d.a.o xuống liền chạy ngoài.

 

Bà cô , yếu ớt nhưng vẫn ánh lên tia hy vọng, bà cố:

 

“Mẹ, lén thả con ! Con sẽ chạy thật xa, bao giờ về.”

 

Bà cố do dự thoáng chốc, lắc đầu khó nhọc:

 

Loading...