MI THƯỢNG TUYẾT - 1
Cập nhật lúc: 2025-11-21 14:46:19
Lượt xem: 135
Gió dữ mang theo tuyết rơi bất chợt, ào ạt tràn từ tấm rèm cửa gió hất tung.
Người bệnh bàn chân gai tre đ.â.m xuyên đến mưng mủ, ống quần xắn lên một nửa, gió lạnh thổi qua liền run cầm cập.
Con d.a.o nhỏ trong tay dám dừng , nhanh nhẹn tách phần gai tre khỏi thịt.
Ta ngẩng đầu, chỉ cất tiếng:
“Phiền thuận tay thả rèm xuống.”
Người dường như khựng một thoáng, buông tay một cách nặng nề.
Rèm cửa đập khung gỗ phát một tiếng trầm đục.
Ta cảm giác ánh mắt rơi xuống .
chẳng để tâm.
Những năm , một nữ t.ử yếu ớt như theo sư phụ chạy theo quân doanh đầy nam nhân, ngược xuôi khắp nơi, cứu giữa sinh tử.
Ánh mắt kinh ngạc, nghi hoặc coi thường… thấy quá nhiều .
Rèm cửa vén lên.
Có ôm thảo d.ư.ợ.c vội vã chạy đến, dừng phía , thái độ hết sức cung kính:
“Thuốc của ngài đây. Nghe phu nhân nhiễm phong hàn, chúng đang chuẩn mang t.h.u.ố.c đến.”
“Không ngờ Tần tướng quân quả nhiên như lời đồn, thương thê t.ử như mạng, sốt ruột đến mức đợi một khắc, đích chạy đến.”
Tần tướng quân?
Tay cầm d.a.o của khỏi khựng .
Ngẩng lên, chạm ngay ánh mắt đen sâu của Tần Lạc Xuyên.
Hắn ôm bọc thuốc. Tầm rơi lên phần thịt thối dính bên mũi d.a.o , đồng t.ử khẽ run, giọng khó tin:
“Cẩm Hà? Ngươi vốn sợ bẩn và m.á.u nhất, những việc ?”
Ta thu ánh về, tiếp tục cúi đầu xử lý bọc mủ lòng bàn chân bệnh.
Vừa chậm rãi xả mủ, tỉ mỉ cắt bỏ phần thịt hư thối.
Trong lòng nghĩ.
Khi đuổi khỏi kinh thành, đều là máu, đôi chân đầy những mảng thịt thối. So với khi , cảnh tượng chẳng đáng nhắc đến.
Cái sự yếu ớt nũng nịu của tuổi thiếu thời, sớm cuộc sống khốn quẫn mài sạch.
Sau khi nhận thảo dược, Tần Lạc Xuyên vẫn .
Khi đeo hòm t.h.u.ố.c bước khỏi lều, hình thẳng tắp của mới từ trong gió tuyết hiện .
Hắn đưa đến một bình sứ hoa lam, lúng túng :
“Trường An cái , tặng cho nạn dân, là t.h.u.ố.c trị nứt nẻ.”
“Trên tay ngươi cũng nứt , cầm lấy !”
Ta lùi nửa bước, giữ cách lễ độ nhất.
“Không cần. Ta ngâm tay trong nước lạnh cả ngày, bôi cũng chẳng ích gì.”
Khi chúng sóng vai ngang , gió tuyết như càng dữ hơn.
Tần Lạc Xuyên đột nhiên hỏi:
“Ngươi… vẫn còn giận ư?”
Tuyết nặng hạt, rơi lên như đè ép đến nghẹt thở.
Cái chân khập khiễng do di chứng để đau âm ỉ trong gió lạnh, mỗi bước đều khó khăn vô cùng.
Đó là bài học đẫm m.á.u vì trong lòng mà ban tặng cho .
Nếu là năm năm , chỉ giận.
Ta hận đến mức ăn thịt uống m.á.u , khiến c.h.ế.t chỗ chôn.
Thế nhưng một khi rơi xuống vực sâu, từ tiểu thư kiêu ngạo, cao quý của tướng quân phủ thành kẻ tội nhân lưu đày, chân què tàn…
Ta cửu t.ử nhất sinh, ngay cả việc tồn tại thôi cũng khó nhọc vô cùng.
Đâu còn sức để ghi hận một trở thành kẻ qua đường.
2
Đêm gió thổi dữ dội.
Chân què của đau đến kịch liệt.
Khi miếng t.h.u.ố.c cao hơ nóng bếp dán lên, cảm giác nóng rát như khoan thẳng xương tủy.
Ta nhả miếng vải trong miệng , yếu ớt bệt xuống đất, lưng dựa tường mới miễn cưỡng giữ đổ.
Chuông treo cửa vang lên một tiếng khẽ trong trẻo.
Là tiểu cô nương cùng chia phòng, phụ trách nấu cháo phát cho nạn dân.
Thấy mồ hôi đầm đìa, nàng hít một lạnh.
Khi ánh mắt chạm tới đôi chân đầy thương tích dữ tợn của , sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.
“Một cô nương mà mang vết thương khó coi thế ? Ngươi cũng là đại phu, tự xem cho cho đàng hoàng?”
Ta cảm kích mím môi, gượng cong khóe miệng:
“Lúc đó… vẫn học y.”
Cô nương đó tên Ôn Nghênh ánh mắt đầy xót xa, lẩm bẩm:
“Nếu phụ mẫu ngươi thương đến mức , chắc đau lòng lắm!”
Ta cụp mắt xuống, khẽ hít mũi, giọng nghẹn :
“Ta… còn phụ mẫu nữa.”
Ôn Nghênh là một cô nương .
Nàng thương .
Biết khó khăn, nàng múc giúp một chậu nước nóng để ngâm tay.
Khi ôm thau nước bước , nàng hừ một tiếng, tự :
“Không ở đây ai quen Tần tướng quân cả!”
“Hắn gốc cây hòe lớn , trông như một cái cọc gỗ, yên nhúc nhích mà cũng chẳng gì, giật cả .”
“Hắn lễ phép xin với , chẳng giống chút nào cái dáng vẻ hung thần trong lời đồn. Hắn bảo là đang đợi , mà chẳng trong sân rốt cuộc là ai ở đây, khiến đại tướng quân lừng lẫy đích đến đợi.”
Thấy cụp mắt, vẻ hứng thú, nàng liền đổi đề tài:
“Phu nhân của tướng quân quả thật là . Không chỉ dâng hết lương thảo, cả t.h.u.ố.c trị phong hàn của cũng chẳng giữ , còn tự tay một trăm bình cao trị nứt nẻ cho nạn dân. là mà đại tướng quân trúng, xinh thiện lương.”
“Nghe tướng quân với phu nhân tình cảm sâu nặng, bền chắc như đá. Phu nhân xuất thấp kém, các quý nhân kinh thành chèn ép, tướng quân liền đưa nàng đến trấn giữ Dự Thông quan, ở liền năm năm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mi-thuong-tuyet-qdxv/1.html.]
“Không chỉ thế, từng một nữ nhân độc ác bắt nạt phu nhân của tướng quân, suýt hại nàng mất mạng. Tướng quân cầu thẳng lên bệ hạ, ép đó đuổi khỏi kinh thành.”
Những vết nứt tay ngâm trong nước nóng như mọc vô con kiến móc ngược, ngứa đau đến khó nhịn.
Hơi nóng mờ ảo phủ mù mắt , cũng khiến cổ họng nghẹn thốt nên lời.
Ta gì đây…
Chính là nữ nhân độc ác , là Tần Lạc Xuyên đuổi khỏi kinh thành.
3
Tần Lạc Xuyên là cô nhi của một vị tướng trướng phụ , phụ mang về phủ.
Năm đưa nhà, mới tám tuổi, gầy gò khô quắt, đen nhẻm.
Vì quanh năm chẻ củi, cho ngựa ăn, đủ loại việc nặng, lòng bàn tay là vết chai thô ráp.
Thế nhưng hề sợ khổ, trong tự mang một loại dũng khí liều mạng, gan góc như xông lên c.ắ.n cả thiên hạ.
Phụ giống một con sói con dữ tợn.
Thế mà con sói con dữ tợn , mỗi khi thấy trở nên rụt rè, lắp ba lắp bắp và đôi tai thì đỏ bừng.
Mẫu mất sớm, phụ chỉ .
Ông thương như ngọc như châu. Ta sợ bẩn, sợ cực, cũng sợ đau, chẳng chịu múa thương luyện võ.
Ông liền ha hả, cưng chiều dung túng :
“Phụ vác đầu lăn máu, chinh chiến nơi biên bãi, chính là để dùng chiến tranh dập tắt chiến tranh, cho thiên hạ yên , bách tính an cư. Nữ nhi của chỉ cần thêu thùa, uống , cả đời phú quý vô lo!”
phụ rốt cuộc vẫn nỡ để trường thương của kế thừa, liền đem môn trường thương Quan gia truyền cho Tần Lạc Xuyên.
Hắn thiên tư thông minh, chăm chỉ hơn , sức lực .
Chỉ năm năm, da đổi thịt, phong tư tuấn dật, như một khác.
Mười ba tuổi theo phụ xuất chinh, c.h.é.m đầu tướng địch ngay ngựa.
Mười lăm tuổi phụ liều mạng che chở, xông thẳng đại doanh địch, sống bắt vương của Mạc Bắc.
Mười bảy tuổi, phụ bệnh cũ tái phát, đem cả tướng quân phủ và giao cho Tần Lạc Xuyên quyền xử trí.
Phụ :
“Kinh thành quyền thế nghiêm ngặt, điều gì cũng đè . Nữ nhi từ nhỏ kiêu căng, tự đắc.”
“Ta cho con đầy võ nghệ và cả đời hiển vinh, chỉ mong con bảo hộ Cẩm Hà bình yên suốt kiếp.”
Tần Lạc Xuyên quỳ quan tài phụ , dập đầu đến nứt trán, lấy mạng thề sẽ bảo vệ cả đời để chịu nửa phần nguy hiểm.
Hắn .
Khi quận chúa vì bất hòa mà đẩy ngã xuống bậc thềm,
Tần Lạc Xuyên một xông Vương phủ, tiếc xé rách mặt mũi hoàng thất, treo quận chúa lên lầu thành để hả giận.
Hoàng đế trách ngang ngược, gọi cung học quy củ.
Tần Lạc Xuyên thậm chí đem binh quyền uy hiếp, quyết để chịu bất cứ ủy khuất nào.
Khi bảo vệ một , hết sức , chừa đường lui.
Với là như thế…
Và với Mạnh Trường An , cũng như thế.
4
Phu nhân tướng quân mà hôm nay ai ai cũng hâm mộ từng chỉ là một nha quét dọn vô danh trong phủ quận chúa.
Năm Tần Lạc Xuyên vì mà xông Vương phủ, lôi Bình Dương quận chúa ngoài, Mạnh Trường An đang quỳ giữa sân, ôm siết bình đang sôi, chịu phạt đến nỗi gương mặt nhỏ bằng bàn tay đầy vệt lệ trắng bệch.
Khi nàng thấy Tần Lạc Xuyên, mang bài miễn t.ử kim bài, vác thương lao một đường g.i.ế.c đến cuối cùng, nàng như trông thấy thiên tiên giáng thế.
Còn Tần Lạc Xuyên, ánh mắt cũng bỏ sót đôi tay đỏ rực vì phỏng và dấu bàn tay sưng vù mặt nàng .
Bình Dương quận chúa treo lầu thành, còn Tần Lạc Xuyên cầm trường thương ánh trăng bạc mịt mờ, sát khí dày đến nỗi ai dám tiến lên.
Chính Mạnh Trường An với hình gầy gò, bò quỳ đến chân Tần Lạc Xuyên, đau đớn khẩn cầu:
“Lệnh của Vương gia thể trái, hôm nay Trường An đến đây, chỉ là để cầu xin với danh phận nô tỳ.”
“Tướng quân cần bận tâm, Trường An chỉ quỳ ở đây, cùng tướng quân thủ bên cạnh là .”
Tần Lạc Xuyên xuất thấp hèn, bò lên từ bùn lầy.
Nhìn thấy ai yếu thế chèn ép, từng khả năng khoanh tay .
Trước , từng yêu nhất điểm đó ở .
về , hận nhất cũng chính là điểm .
Hắn thả Bình Dương quận chúa, điều kiện là đưa Mạnh Trường An về tướng quân phủ.
Ta kiêu ngạo, nhưng độc ác.
Biết Mạnh Trường An sống khó khăn, thương tích, thậm chí thương nàng như từng thương Tần Lạc Xuyên thuở đầu, đến rơi cả nước mắt.
Ta mời đại phu trị thương cho nàng , dùng t.h.u.ố.c thang quý giá bồi dưỡng nàng .
Ngay cả y phục cũng cho đặt may riêng, coi nàng như nửa nhà.
Mạnh Trường An giống sinh từ nơi gấm vóc lụa là.
Nàng dịu dàng, chu đáo, từng việc nhỏ đều cho thấy sự dụng tâm và lấy lòng.
Lò nhỏ của nàng luôn ninh sẵn t.h.u.ố.c bổ dành cho Tần Lạc Xuyên.
Tay nàng luôn giữ các đôi giày tất tự nàng khâu cho .
Trong căn phòng nhỏ cũng đầy binh khí, thương đao và binh thư.
Có ngày Tần Lạc Xuyên luyện thương trong sân, Mạnh Trường An ôm khăn lau mồ hôi hành lang từ xa.
Đến đoạn xuất sắc, nàng còn vui sướng vỗ tay:
“Lưu tinh xuyên vân, tinh huy rải đỉnh! Tốt, , ! Tướng quân hòa nhập thương pháp của lão tướng quân, còn thêm động tác sáng tạo của riêng . Chiêu nào chiêu nấy lấy mạng, chiêu thức mạch lạc quyết đoán!”
Đôi mắt Tần Lạc Xuyên lập tức sáng lên:
“Ngươi hiểu thương pháp?”
Mạnh Trường An đỏ mặt, rủ mắt dịu dàng:
“Thiếp hiểu. vì tướng quân hiểu, nên xem thêm vài quyển sách.”
Nàng chỉ hiểu thương pháp.
Nàng còn thể cùng Tần Lạc Xuyên uống rượu trăng, luận bàn về gió cát phương Bắc, cảm khái cảnh cờ xí phần phật nơi xa xăm và bi tráng của việc chiến sĩ t.ử trận.
Họ tâm ý tương thông, càng ngày càng gần gũi, quấn quýt chẳng rời.
Khi đó đang thủ hiếu cho phụ , Nửa năm mới phát hiện bên hông Tần Lạc Xuyên đeo chiếc túi thơm do Mạnh Trường An tự tay thêu.
Ta đem hình uyên ương quấn quýt chiếc túi thơm đặt mặt nàng , hỏi:
“Ngươi thích ? Uyên ương tượng trưng cho tình cảm nam nữ. Thêu túi thơm để mang rời mỗi ngày, ngươi định gì đây?”