Mệnh Tốt - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-04 19:08:11
Lượt xem: 546
1
Ta bán Hầu phủ khi mới tám tuổi.
Năm đại hạn khắp nơi, đồng ruộng khô cằn, chẳng thu nổi một hạt thóc.
Mẫu xoa chiếc vòng bạc trong tay suốt cả đêm, cuối cùng vẫn nỡ tháo xuống.
Người đành lòng rời đứa con gái đầu gánh vác việc nhà, nỡ bỏ đứa thứ hai là trưởng tôn trưởng tử, càng nỡ rời bỏ út ngây thơ đáng yêu.
Nước mắt rơi lã chã, nắm lấy tay , rằng xưa nay hiếu thuận, thấu hiểu nỗi khổ trong lòng .
Rồi gọi môi giới đến.
Hai lượng bạc bán cứu cả nhà một mạng.
Còn , tay trắng bước Hầu phủ.
Ba năm nha sai vặt, ma ma quản sự thấy ít lời thật thà, bèn đưa đến hầu hạ trong viện của Nhị tiểu thư.
Tiểu Thúy cùng phủ với vẫn đang nhóm lửa bếp, miệng ngớt khen phúc.
Nha hầu hạ bên cạnh chủ tử, ăn mặc ở đều là hạng thượng hạng, so với tiểu thư nhà giàu còn hơn vài phần.
Ngọc Châu từng :
"Tiểu thư là chủ tử nhất, theo tiểu thư cả đời. Tiểu thư xuất giá, cũng theo hầu, gả cho một quản sự, chăm sóc tiểu thiếu gia, về già ma ma cũng cam lòng."
Trong phòng vang nghiêng ngả, tiểu thư đến chuyện thành , thẹn đỏ cả mặt.
Đầu năm nay, tiểu thư đính hôn với đích trưởng tử của Vệ gia – dòng dõi tướng môn.
Nam tài nữ sắc, quả là trời đất se duyên.
Đêm đến, mấy nha lớn chen một giường, rôm rả bàn chuyện hôn sự của tiểu thư.
Nhà quyền quý luật bất thành văn, nha hồi môn phần lớn đều sẽ thông phòng, nâng thành .
Bích Châu là con nhà thế gia, chuyện chẳng gì phản đối:
"Tiểu thư hiền lành lương thiện, thông phòng cũng , cả đời theo hầu tiểu thư."
Ta nhíu mày:
"Ta , khỏi phủ tự mưu sinh, chuyện gì cũng do chính quyết định."
Hàm Châu cũng là đứa bán trong năm đói kém, miệng mồm lanh lợi, trong lòng cân đong đo đếm:
"Bên ngoài gì , cả năm cũng chắc ăn no, tiểu thư bảo gì thì nấy, thì dứt khoát rời khỏi phủ."
Tiểu thư mấy lời đàm tiếu của bọn , liền gọi riêng đến.
Nói rằng đợi nàng xuất giá sẽ trả khế ước bán , để khỏi phủ sống cuộc đời của chính .
Ta cảm động đến rưng rưng lệ, len lén dúi cho nàng mấy miếng bánh ngọt.
Phu nhân dạy rằng nữ tử mảnh mai đoan thục, tiểu thư từ khi đính hôn đến nay chẳng dám ăn no một bữa.
Việc cần học cũng nhiều, cầm kỳ thi họa, quản lý nội vụ, tính toán sổ sách, một ngày trôi qua, nàng mệt đến nỗi tay cũng nhấc nổi.
dù , tiểu thư vẫn vô cùng vui vẻ.
Nhà họ Vệ là dòng võ tướng, đang Thánh thượng sủng ái.
Vệ công tử thiên tư xuất chúng, đầu năm theo quân xuất chinh biên ải, chỉ ba tháng liền thăng Vân Kỵ úy – chức quan chánh thất phẩm.
Vài hôm thư gửi về, kèm theo một hộp mã não, hạt nào hạt nấy trong suốt lấp lánh, là do tốn tâm chọn lựa.
Tiểu thư đỏ bừng mặt, ôm hộp trốn khỏi lời trêu ghẹo của phu nhân, phòng đóng cửa hồi thư.
Ngày thành định dịp cuối năm, tiểu thư cũng bắt đầu may giá y.
Hoa văn là do phu nhân mời thêu nương giỏi nhất kinh thành vẽ mẫu, chỉ vàng chỉ bạc chuẩn đầy cả sọt, đến hoa cả mắt.
Ta xót tiểu thư thức đêm khiến mắt đỏ hoe, định nàng thêu giúp một lát.
Lưu ma ma gõ trán : "Giá y chỉ tân nương mới động tay, ngươi gấp cái gì!"
Ta mắt rưng rưng, sợ tiểu thư mệt nhọc.
Bích Châu với mấy khác chen :
"Loại mệt , tiểu thư trong lòng vui sướng chứ."
Tiểu thư mặt càng đỏ, đặt giá y xuống, dậy đuổi theo các nàng gãi ngứa, trong phòng đùa rộn rã, Lưu ma ma cũng hiếm khi ngăn cản, đến ngả nghiêng.
Bộ giá y đó thêu suốt mấy tháng, rực rỡ chói lòa, tinh xảo vô song.
2
Phu nhân mà gương mặt tràn đầy vui mừng:
"Con càng ngày càng tiến bộ, nay quy củ cũng học , thật xứng mẫu nghi của thế gia."
Bà lấy bộ đầu diện cùng trang sức:
"Miếng ngọc bội là sính lễ năm xưa của ngoại tổ mẫu con tặng cho , mang ý nghĩa phúc thọ viên mãn. Đời con nhất định sẽ thuận lợi, hanh thông."
“Bộ đầu diện là cho mới , dùng chính khối hồng ngọc năm đó, chẳng con vẫn luôn ?"
Điều .
Phu nhân một khối hồng ngọc trong suốt, so với cống phẩm còn hơn, cũng là sính lễ quý giá nhất của bà.
Tiểu thư khi từng , phu nhân trách mắng mấy .
Những lời thủ thỉ dặn dò khiến tiểu thư rưng rưng lệ:
"Mẫu , khi đó nữ nhi còn hiểu chuyện, bộ đầu diện xin để cho . Người cho nữ nhi quá nhiều thứ ."
Một phen lời khiến phu nhân cũng đỏ vành mắt, xoa đầu nàng.
"Thôi, chớ nữa. Đệ con còn nhất định thêm đồ cưới cho con, còn phố Nam mua mấy con tuấn mã, để con xuất giá thật phong quang. Lúc chừng con to một trận nữa chứ."
Ta cũng ngây ngô bật theo.
Cả nhà đều yêu thương tiểu thư, nâng niu như bảo vật trong lòng.
Những món trang sức, gấm vóc nào mới lưu hành trong kinh, đầu tháng thấy đặt bàn tiểu thư.
Ngũ công tử là ca ca ruột cùng , ngày thường đối với tiểu thư cầu gì nấy, vài còn lén dẫn cùng nàng ngoài chơi, lão gia bắt gặp, suýt nữa thì xử theo gia pháp.
Ngay cả lão gia xa trở về, cũng đều mang về cho tiểu thư vài món đồ chơi thú vị.
Có lúc lén nghĩ, đây mới thực là một nhà, cùng thương nhớ, cùng đùm bọc.
Chứ chẳng như mẫu , dứt khoát đem bán .
Từ viện phu nhân trở về, mỗi tay đều ôm đầy đồ vật.
Lưu ma ma bận rộn chân chạm đất, sai đem hết khố phòng cất giữ.
Mãi đến tận đêm mới rảnh rỗi.
Tiểu thư gọi phòng, lấy một chiếc hộp nhỏ, trong năm mươi lượng bạc mới đúc và một đôi vòng vàng.
Nàng bảo đó là tiền an của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/menh-tot/chuong-1.html.]
"Ngươi đừng vội từ chối, đây là tiền góp vốn của . Mai mở cửa tiệm, tất sẽ tới ăn chực."
Ngữ khí của tiểu thư cho kháng cự.
Chưa kịp nghĩ lời từ chối, Lưu ma ma đẩy khỏi phòng.
"Cứ cầm , ngươi mệnh gặp chủ tử thế , quả đúng là kẻ ngốc phúc của kẻ ngốc."
Cửa phòng khép , chỉ còn ôm chiếc hộp trong lòng.
Xưa nay vốn chẳng thích nợ ân tình. Tiểu thư mềm lòng, ngay cả thể diện của hạ nhân cũng nguyện che chở.
Đã mang ơn, ắt đền đáp.
Ta tận tâm báo đáp tiểu thư mới là .
Bánh đào, bánh mã thầy, bánh bách hợp, bánh sữa cuộn nhân tùng nhuyễn – đều bày đủ cả bàn tiểu thư.
Chờ đến khi thành công vỗ béo nàng thêm một vòng, Lưu ma ma tức đến đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, hối hận năm xưa nên cho bạc.
thấy tiểu thư tinh thần khí sắc đều hơn, bà rốt cuộc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hồng Trần Vô Định
Tiểu thư từ nhỏ ít ngoài, việc học nhiều, thể vốn yếu ớt.
Thật vất vả mới để bồi bổ đôi chút, thể để việc hôn sự hao tổn thể nàng?
Mặt dày, Lưu ma ma mắng cũng mặc kệ, vẫn vui vẻ mà tiếp tục bánh ngọt.
Lần nữa bưng khay điểm tâm mới viện, liền gặp Đại công tử.
Hắn tựa tảng giả sơn, ung dung thong thả .
3
Từ mấy năm , khi xin tiểu thư cho về viện mà , liền ít gặp hẳn.
Hoặc nên , là cố tình tránh né .
Lần cũng thế, giả vờ trông thấy, cúi đầu bước nhanh hơn.
Đại công tử vội gấp, chắn ngay mặt .
Ta đành hành lễ, cung kính thỉnh an.
Đại công tử : "Về thu dọn hành lý, chuyển đến viện , lẽ còn giữ cái mạng."
Ta hiểu, chỉ tưởng vì tranh tiểu thư mà phát ngốc, bèn vòng qua định về viện.
Sau lưng vang lên một tiếng nhạt, mang theo vẻ giễu cợt:
"Vệ công tử ba hôm tử trận nơi sa trường, t.h.i t.h.ể chẳng còn. Ngươi đoán xem, đại tỷ còn thể để ngươi khỏi phủ ?"
Hộp thức ăn trong tay rơi "phịch" xuống đất.
Ta , cắm đầu chạy về phía viện.
Chưa đến cửa phòng, tiếng nức nở.
Phu nhân ôm chặt lấy tiểu thư, hai dựa mà thành tiếng, Lưu ma ma dùng khăn che mặt, lệ cũng rơi ngừng.
"Con bạc mệnh đến thế, cái tên lang quân nhà họ Vệ hồ đồ quá đỗi, một một lao doanh trại địch thì còn mong gì sống sót. Nó hại con ."
Phu nhân ngất mấy lượt, ma ma bên cạnh dìu về chính viện.
Tiểu thư đờ đẫn đó, chằm chằm hộp ngọc mã não, nước mắt từ ban ngày chảy mãi đến tận đêm khuya.
Ta bên nàng, còn kịp khuyên lời nào, nước mắt cũng kìm mà tuôn rơi.
"Vì phu nhân, tiểu thư càng nên hành hạ bản thế . Con ai cũng mệnh, Vệ công tử phúc bạc, tiểu thư thể cứ mãi tự trách ."
Không hầu cả, đến cơm tối cũng chẳng thấy đưa tới.
Có lẽ ai cũng nghĩ, gặp biến cố tày trời thế , tiểu thư còn lòng nào mà ăn uống.
Ta sờ tay lên chén lạnh ngắt bàn, bèn bếp bưng về một ấm nước nóng.
Trong viện thấy một ai, tính tìm Lưu ma ma.
Bà là nhũ mẫu của tiểu thư, nếu bà khuyên nhủ, tiểu thư hẳn cũng dễ nguôi ngoai.
Đến cổng viện, đẩy cửa.
Qua khe cửa, thấy mấy gã sai vặt canh.
Ta gọi họ mở cửa, tiểu thư còn dùng bữa.
Họ kinh ngạc một cái, chẳng đáp lời nào.
Dẫu thế nào, họ cũng như điếc, chân cắm chặt nhúc nhích.
Ta tức đến mức đạp cửa thật mạnh.
tức giận cũng vô ích, là nha mua về từ bên ngoài, gì cũng trọng lượng.
Ta vội chạy về phòng, định gọi Bích Châu mắng bọn tiểu tư vài câu.
Cha nàng là đại quản sự bên cạnh lão gia, trong phủ ai nấy đều kiêng dè vài phần.
Đẩy cửa , chiếc giường vốn chật chội chen giờ chỉ còn trơ một .
Ngay cả rương hòm quần áo của Bích Châu cùng các nàng cũng chẳng thấy .
Đây là chuyện từng .
Ta hoảng hốt, lập tức chạy về hướng chính phòng.
Cửa phòng sừng sững hai tên tiểu tư, tay cầm ổ khóa lớn.
Bên trong phòng là đại công tử, còn tiểu thư thì bệt đất, cả tê dại.
Ta lấy hết can đảm xông , định đỡ tiểu thư dậy.
Tiểu thư vốn hình nhẹ tựa lông hồng, lúc như nhũn thành vũng bùn, cố thế nào cũng nâng nổi.
Đại công tử là con của Tạ di nương, xưa nay vốn chẳng hòa thuận với tiểu thư, giờ cũng lộ vẻ nỡ:
"Phụ cố hết sức . Nếu chịu, danh tiếng của cả nhà cũng sẽ mất hết."
Ta chẳng hiểu lời , nhưng thấy chiếc khay đặt bàn.
Trong khay là một dải bạch lăng.
4
"Ta tin."
Tiểu thư vùng dậy, dốc hết sức mà xé nát dải bạch lăng:
"Phụ , mẫu vì đến? Vì để ngươi đến? Nhất định là ngươi bịa đặt, tin, tin!"
Tiểu thư vốn luôn đoan trang lễ độ, giờ phút chẳng khác gì mấy bà tử cãi cọ ngoài sân.
Có lẽ là vì thương hại đôi chút, cũng thể là bó tay hết cách, đại công tử đành cho mời lão gia.
Tiểu thư khẽ run, tay siết lấy tay lạnh như băng:
"Phụ nhất định sẽ mặc kệ , thương nhất mà."
Nàng kể rằng từ nhỏ tiểu Hầu gia thương nàng nhất, đến cả tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng nhiều hơn cả đại công tử.