Mệnh tôi do tôi không do các người - 01.

Cập nhật lúc: 2025-12-25 06:39:34
Lượt xem: 76

Chị gái cướp công cứu của , đại gia nhận nuôi, còn yêu đương với con trai của vị đại gia đó.

cố ý chạy đến thềm hôn lễ của chị , định dành cho chị một sự bất ngờ.

Nào ngờ, chị lừa đến một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô, phóng hỏa thiêu sống .

Chị : “Mày tưởng mày đến vạch trần chuyện năm xưa thì thể thế tao gả cho chồng tao ? Nằm mơ ! Chỉ mày c.h.ế.t thì bí mật mới bại lộ!”

chị rằng, chồng của chị thực chất là trai ruột của , còn mới là con gái ruột của vị đại gia .

Mở mắt nữa, trở ngày cuộc phẫu thuật hiến tặng mới kết thúc.

1/

“Nhĩ Kim, cuộc phẫu thuật hiến tặng đều dùng hóa danh đúng ?”

mở mắt , liền thấy chị gái Triệu Nhĩ Hàm đang hỏi chuyện .

Nhìn cảnh xung quanh chút quen thuộc, cùng gương mặt trẻ trung non nớt của Triệu Nhĩ Hàm mắt, nhận trọng sinh .

Trọng sinh thời điểm ngay khi cuộc phẫu thuật hiến tủy tất.

Kiếp , khi Triệu Nhĩ Hàm hỏi xong câu , chị đuổi , tự bộ đồ bệnh nhân của , mạo danh nhận lấy công lao hiến tủy.

Đối tượng hiến tủy là Tần Xuyên, con trai của đại gia Tần Giản.

Tần Giản khi Triệu Nhĩ Hàm là trẻ mồ côi thì kiên quyết đón chị về nhà sinh sống, Triệu Nhĩ Hàm còn yêu đương với Tần Xuyên và cùng bước lễ đường.

Năm đó tin tức kết hôn của bọn họ xôn xao khắp nơi, khi câu chuyện tình yêu phóng viên tiết lộ, mới Triệu Nhĩ Hàm mạo nhận công lao hiến tủy của .

nghĩ đến tình chị em nhiều năm, quyết định chôn giấu bí mật trong lòng.

cũng là trẻ mồ côi, cảnh sát thông báo tìm thấy trai cho , kết quả đối chiếu DNA thành công.

ngờ rằng, trai ruột của chính là Tần Xuyên.

Để ảnh hưởng đến hôn lễ của họ, và Tần Xuyên chuyện cho cha .

mặt lễ cưới của họ để chia sẻ tin vui với Triệu Nhĩ Hàm.

Nào ngờ tự tiễn con đường c.h.ế.t.

vẫn còn nhớ rõ lúc cửa sắt khóa c.h.ặ.t, ngọn lửa bùng lên, cảm giác nghẹt thở và tuyệt vọng ngày càng mãnh liệt.

Tiếng của Triệu Nhĩ Hàm ngoài cửa đầy hiểm độc và điên cuồng:

“Mày đến tìm tao, chẳng vạch trần chân tướng năm xưa, thế tao gả cho Tần Xuyên ? Mày đừng mơ nữa, bao nhiêu năm nỗ lực của tao thể để mày hủy hoại ?! Mày cứ yên tâm mà c.h.ế.t , chỉ cần mày c.h.ế.t, bí mật sẽ còn ai nữa!”

Lúc , mới thấm thía lời của viện trưởng năm đó:

“Triệu Nhĩ Hàm bao giờ coi em là chị em , đồ ngốc ạ!”

Mẹ viện trưởng đúng, Triệu Nhĩ Hàm luôn đố kỵ với , đố kỵ vì cơ hội cứu Tần Xuyên.

Sau khi chị mạo nhận công lao của , sự đố kỵ đó biến thành thù hận.

Chị lúc nào cũng nhổ cái gai trong mắt là , ngốc nghếch tự dâng xác tới cửa.

Con khi sắp c.h.ế.t, đầu óc sẽ đặc biệt tỉnh táo, khi mất ý thức, nghĩ đến những hành động bất thường của Tần Xuyên, trong lòng lạnh lùng thầm:

“Triệu Nhĩ Hàm, báo ứng của chị ở phía kìa!”

Lúc đó ngờ thể trọng sinh.

Đã trở , quyết định sẽ phá hủy kế hoạch của chị ngay từ đầu, đem tất cả những đau khổ kiếp chịu trả hết cho chị !

Triệu Nhĩ Hàm đang đầy vẻ mong đợi, gật đầu:

“Vâng, đều dùng hóa danh cả, em còn chẳng cứu là ai, họ chắc cũng ai cứu .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/menh-toi-do-toi-khong-do-cac-nguoi/01.html.]

Triệu Nhĩ Hàm phấn khích trợn to mắt.

“Nhĩ Kim, chị đặt cơm dinh dưỡng cho em , cơm bệnh viện chất, em nhớ ăn nhé, ở ngay quán đối diện bệnh viện .”

, chị vô tình cứu là Tần Xuyên, và chị cũng Tần Giản dò hỏi phòng bệnh của , sẽ tới thăm giờ ăn trưa.

Vì chế độ hóa danh nên Tần Giản hề hiến tặng thực sự là ai.

Chị đuổi để thừa cơ mạo danh công lao cứu của .

, thể để chị toại nguyện ?

, vẫn mở miệng đồng ý.

thì so với việc thấy hy vọng ngay từ đầu, thì việc cho chút hy vọng mới dập tắt nó chẳng sẽ đau đớn hơn ?

2/

Đến giờ ăn, cứ lề mề cử động, Triệu Nhĩ Hàm năm bảy lượt thúc giục :

“Nhĩ Kim, em còn , ăn đúng giờ chứ, em rút bao nhiêu m.á.u, càng chú ý sức khỏe của !”

uể oải trả lời:

“Chị ơi, chị mua mang về cho em ! Em chẳng nhúc nhích tí nào.”

Ánh mắt Triệu Nhĩ Hàm lảng tránh: “Em vận động thích hợp thì mới nhanh hồi phục !”

Vờ như vì cho , bĩu môi ngoài, Triệu Nhĩ Hàm gọi :

“Thay quần áo , mặc đồ bệnh nhân ngoài trông lắm!”

khẽ một tiếng, vô cùng hợp tác.

Thậm chí vì sợ chị tìm lý do giải thích, còn chẳng thèm hỏi tại chị cùng.

Sau khi bước khỏi phòng bệnh, Triệu Nhĩ Hàm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng giống như kiếp , Triệu Nhĩ Hàm còn gửi cho một tin nhắn:

“Nhĩ Kim, phòng bệnh đang khử trùng, em về muộn một chút nhé, nhân tiện ăn uống thì nhai kỹ nuốt chậm.”

mảy may nghi ngờ, và cũng thực sự ghét mùi t.h.u.ố.c sát trùng, nên lề mề hơn một tiếng đồng hồ mới phòng bệnh, vặn lướt qua nhóm của Tần Giản.

Còn kiếp ư, đóng hộp thức ăn ngay cửa phòng bệnh, bên trong quả nhiên tiếng chuyện.

“Cháu cũng đăng ký thông tin hiến tủy khi mới đủ tuổi trưởng thành, ngờ thực sự thể cứu , cháu thấy vui.”

“Cháu là con nuôi, cháu nghĩ nên ơn và báo đáp xã hội, như xã hội mới ngày càng hơn.”

“Người bệnh là con trai bác ? Anh thế nào ạ?”

thầm, đưa tay đẩy cửa phòng .

Tần Giản và Triệu Nhĩ Hàm đang đối diện , Triệu Nhĩ Hàm lộ rõ vẻ hoảng hốt:

“Nhĩ Kim, Nhĩ Kim, em về nhanh thế?”

trả lời mà hỏi ngược :

“Chị ơi, vị là ai thế ạ?”

Thần sắc Triệu Nhĩ Hàm tuy hoảng loạn nhưng lời kín kẽ:

“Đây là nhà của một bệnh nhân khác, bọn chị đang trò chuyện chút thôi.”

Tần Giản nhíu mày một cái nhưng gì.

Có lẽ nghĩ rằng chúng chuyện cần , Tần Giản chủ động cáo từ, gương mặt Triệu Nhĩ Hàm giãn thấy rõ.

Loading...