Tôi từ trong phòng lao thẳng ra, chỉ tay vào mặt bố mẹ: "Bọn họ trọng nam khinh nữ, muốn để dành hết tiền của cho con trai cưng của họ đấy!"
Lần này, chẳng cần mẹ tôi phải ra tay, bố tôi đã xách ngược tôi lên rồi cho một trận đòn nhừ tử.
Em trai tôi còn đứng bên cạnh khoa tay múa chân cổ vũ: "Đánh hay lắm bố ơi, bố đánh hay lắm!"
Bố tôi đánh đến khi thấm mệt, tôi lồm cồm bò dậy từ dưới đất, tung một cú đá trời giáng vào thằng em trai, rồi tiện tay vớ lấy cái ghế gần đó, đập thẳng lên người nó.
Cả nhà kinh hoàng hét lên thất thanh.
Thầy hiệu trưởng cũng phải trợn tròn mắt, há hốc mồm kinh ngạc.
Em trai tôi đau đớn đến mức gào khóc ầm ĩ.
"Sau này bố mẹ còn đánh con như thế nào, con sẽ trút giận lên thằng con trai của bố mẹ y như thế! Không cho con đi học chứ gì, được thôi, từ nay con sẽ ngày ngày chạy đến trường tìm Chu Diên để đánh!"
Mẹ tôi sững sờ, bà thực sự không thể ngờ được một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như tôi lại dám có hành động ngang ngược đến vậy.
Dám ra tay đánh cậu con trai cưng của họ ngay trước mặt họ.
Vậy thì những lúc không có mặt họ, chẳng phải tôi còn đánh đập nó tàn tệ hơn nữa hay sao.
Thế là, thái độ của mọi người trong nhà bỗng dưนg ngoan ngoãn, dễ bảo hơn hẳn.
Họ không còn đánh đập tôi nữa, cũng chẳng buồn đoái hoài gì đến tôi, thậm chí đến bữa cơm hàng ngày trong nhà cũng không có phần của tôi.
Tôi bèn cầm chiếc bát không, đi xin cơm từng nhà trong xóm.
"Cháu cảm ơn thím ạ, bố mẹ cháu trọng nam khinh nữ, không cho cháu ăn cơm."
"Cháu cảm ơn chú, đúng vậy ạ, họ thiên vị em trai, không cho cháu cơm ăn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-mang-nang-tu-tuong-trong-nam-khinh-nu/3.html.]
"Cháu cảm ơn bác nhiều, ai bảo họ cứ nhất quyết trọng nam khinh nữ làm gì..."
Đầu xuân năm ấy, bố tôi đi làm ăn xa, chưa hay biết chuyện tôi bị bỏ đói ở nhà, nhưng lại nghe phong thanh chuyện tôi phải cầm bát đi ăn xin khắp làng.
Ông cảm thấy quá đỗi mất mặt, liền tức tốc chạy về nhà mắng cho mẹ tôi một trận tơi bời.
Mẹ tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi tôi lại có thể chai mặt đến mức ấy, bà sững sờ đến độ không nói nên lời.
Giờ thì cả làng trên xóm dưới đều tỏ tường chuyện vợ chồng họ đối xử bất công, trọng nam khinh nữ.
Nếp sống của cả làng dường như cũng có chút cải thiện, ít nhất thì những bậc cha mẹ nào có tư tưởng đối xử tệ bạc với con gái cũng không dám công khai thể hiện ra mặt nữa.
Chỉ có điều, họ không còn cho con cái nhà mình chơi với tôi, sợ tôi sẽ dạy hư lũ trẻ.
Mẹ tôi bắt đầu cho tôi ăn cơm, nhưng tuyệt nhiên không cho một miếng thịt nào, thịt thà ngon lành đều nằm gọn trong bát của em trai.
Tôi lên tiếng đòi được ăn thịt.
Mẹ tôi liền dùng đũa gõ mạnh vào đôi đũa của tôi: "Mày có thấy tao ăn miếng nào không? Tao còn chẳng nỡ ăn đây này, nhường hết cho em trai mày đấy.
Em mày đang tuổi ăn tuổi lớn, không ăn nhiều thịt thì làm sao mà cao lớn cho được, con trai mà không cao to khỏe mạnh thì sau này sao lấy được vợ.
Con gái thì lo gì, đằng nào chẳng có đàn ông nó rước."
"Mày mà không chịu được cảnh này thì cứ sang nhà người khác mà xin thịt ăn!"
Thời điểm đó, điều kiện kinh tế của mọi nhà đều như nhau, ai cũng nghèo khó cả.
Làm gì có nhà nào thừa mứa thịt cá mà ăn chứ.
"Nhiễm Nhiễm! Sang nhà cô đi, cô kho thịt cho con ăn!"
Đó là vợ của thầy hiệu trưởng, cô Trương Thư.
Tôi kính cẩn gọi bà là sư mẫu.