Bây giờ lại còn dám gọi tôi là con gái, sao không tiếp tục gọi tôi là cái đứa ăn hại tốn cơm tốn gạo nữa đi! Ai là con gái của bà hả, bớt nhận vơ người thân thích đi cho tôi nhờ, cả cái làng này có ai mà không biết bà đã nhận năm mươi nghìn đồng để bán tôi cho nhà thầy hiệu trưởng rồi.
Dù bà có làm ầm ĩ chuyện này đến tận chỗ ông trưởng thôn đi chăng nữa, thì cũng đừng hòng mà lấy được của tôi dù chỉ một cọng lông!"
Hàng xóm láng giềng nghe thấy tiếng ồn ào, cũng tò mò kéo nhau ra xem, đứng từ xa chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.
"Con bé Nhiễm Nhiễm nó nói không có sai đâu, nếu không phải do vợ chồng nhà lão Chu tự tay bán đi đứa con gái ruột của mình, thì giờ đây số tiền thưởng khổng lồ kia đã thuộc về nhà lão Chu rồi còn gì."
"Bây giờ con bé Nhiễm Nhiễm chẳng còn bất cứ mối quan hệ nào với nhà lão Chu nữa, số tiền thưởng đó vốn dĩ không hề liên quan gì đến họ, vậy mà họ còn dám cả gan nghĩ tới việc đó."
"Nếu như con bé Nhiễm Nhiễm còn ở nhà lão Chu, thì nó lấy đâu ra tiền mà mua vé số chứ, tất cả tiền bạc của nó đều đã bị lấy đi để mua thịt cho thằng con trai quý tử của họ ăn hết rồi còn đâu."
"..."
Mọi người xung quanh đều thi nhau lên tiếng, nói đến mức khiến cho khuôn mặt của Khâu Xuân Mai cũng phải đỏ bừng lên vì xấu hổ và tức giận.
"Đi đi đi! Ai mà thèm tiền của nhà mày chứ, cứ đợi đấy, con trai tao sau này lớn lên, nó sẽ mua cho tao tủ lạnh thật to, điện thoại thật xịn, rồi còn kiếm được vài triệu bạc cho tao tiêu nữa kia! Bọn tao chẳng thèm khát gì tiền của nhà mày đâu!"
Chu Diên cũng đứng bên cạnh phụ họa theo lời mẹ nó: "Sau này con lớn lên, con sẽ mua cho bố mẹ tủ lạnh thật to, điện thoại thật xịn, rồi còn kiếm được vài triệu bạc cho bố mẹ tiêu nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-mang-nang-tu-tuong-trong-nam-khinh-nu/11.html.]
Con còn phải cưới một cô vợ thật ngoan ngoãn, hiền lành về để hầu hạ mẹ nữa! Còn chị ấy à, một đứa ăn hại tốn cơm tốn gạo, sau này có gả đi rồi thì chẳng phải cũng phải sang nhà chồng mà hầu hạ người ta hay sao!"
Khâu Xuân Mai mừng rỡ ra mặt, ôm chặt lấy cậu con trai cưng vào lòng.
"Vẫn là con trai của mẹ mới là đứa hiếu thảo nhất!"
Vẫn là câu nói quen thuộc đó.
Đúng là hai kẻ ngu ngốc.
Chẳng đáng để bận tâm.
Bố đã mua một căn nhà khá khang trang ở trên thành phố.
Khâu Xuân Mai nghe được tin này, liền cười phá lên như mở cờ trong bụng: "Tiền không chịu gửi vào ngân hàng để lấy lãi mà lại ngu ngốc đi mua một cái nhà rách nát, chẳng lẽ lão Hiệu trưởng Dương bị hỏng não rồi hay sao! Nhà ở trên thành phố thì có ích lợi gì cơ chứ, mua rồi cũng chẳng có lấy một tấc đất cắm dùi, nào có giống như ở dưới làng mình, đất đai rộng rãi, tha hồ mà trồng trọt, canh tác."
"Chẳng lẽ sau này bọn họ định sẽ sống luôn ở trên thành phố thật à! Nếu vậy thì thật là đáng thương quá đi mất, đến cả một mảnh đất để trồng trọt cũng không có, ngay cả bạn bè thân thích cũng chẳng còn ai, mọi người đều ở dưới làng này cả, ai mà chịu khó chạy lên tận thành phố để thăm hỏi bọn họ cho được."
Những lời nói của Khâu Xuân Mai vào lúc đó đã nhận được sự đồng tình của không ít hàng xóm láng giềng.
Tất cả bọn họ đều cho rằng bố tôi đã mất trí khi quyết định mua nhà ở trên thành phố.
Nhận được một khoản tiền thưởng lớn đến như vậy mà không biết đường gửi vào ngân hàng cho an toàn, lại còn dám tiêu xài lung tung để mua một cái nhà cũ nát.