MẸ TÔI KHÔNG CHO TIỀN SINH HOẠT ĐỂ ÉP TÔI BỎ HỌC - 1

Cập nhật lúc: 2025-09-23 16:56:45
Lượt xem: 434

Mẹ coi là gánh nặng, kết quả trở thành bảo bối của cả lớp

 

Mẹ mỗi tháng chỉ cho 100 tệ tiền sinh hoạt, ngoài miệng thì bảo là vì lo cho , sợ … mập.

 

Thực sự đói đến mức chịu nổi nữa, uống hết nước bình trong lớp.

 

Lớp trưởng nổi, giật phắt lấy cái ly trong tay :

"Cậu uống hết nước , khác uống gì?"

 

ôm bụng đang đau quặn vì đói, lí nhí :

"Tớ đói…"

 

Hôm , bàn học của chất đầy đồ ăn vặt, kèm một tờ giấy:

"Sau tụi tao lo cho mày."

 

-

 

Hôm nhận giấy báo trúng tuyển từ trường cấp ba tư thục top đầu, chẳng hề tỏ vui mừng gì.

 

chằm chằm tờ thông báo viền vàng đó, như thể nó là… bùa đòi mạng.

 

"Triều Triều, con nhất định học trường ?"

 

Em trai – Lâm Mộ, từ trong phòng lao , giật lấy giấy báo, hét toáng:

"Chị! Là trường Minh Đức đó! Trời ơi, trường đó nhiều tiền cũng chắc vô nổi!"

 

gật đầu.

 

Kỳ thi nghiệp cấp hai, bứt phá ngoạn mục, trở thành "hắc mã" của thành phố, trường Minh Đức đặc cách tuyển thẳng, miễn bộ học phí.

 

Miệng thì :

"Con gái giỏi ghê."

lúc nấu canh xương, bà gắp hết thịt bát của em trai :

 

"Ăn nhiều , con đang tuổi lớn mà."

 

chỉ lặng lẽ xúc cơm trắng.

 

Từ bé đến giờ bà vẫn .

 

Lâm Mộ thi bét, bà :

"Đề khó quá, thôi cố gắng."

 

thi nhất khối, bà :

"Chắc do may mắn, đừng kiêu ngạo."

 

Trước ngày nhập học, cuối cùng bà cũng lật bài ngửa.

 

Bà gọi phòng, đếm đếm trong ví, rút tờ 100 tệ mới cứng.

 

"Triều Triều, con nhà khó khăn. Mẹ đăng ký lớp học thêm cho em trai, tốn nhiều lắm…"

 

"Con hiểu chuyện mà, tạm chịu khó một tháng nhé, tiêu xài tiết kiệm."

 

Rồi bà còn bổ sung thêm:

"Mẹ cũng vì cho con thôi, con gái mà, béo lên lắm."

 

tờ 100 tệ trong tay, dày như thả cục đá lạnh.

 

nhận.

 

Bà khó chịu, nhét tiền tay :

"Lâm Triều, chịu khổ mới nên !"

 

hỏi:

"Vậy… 5.000 tệ tiền lì xì bà từng giữ cho con học đại học ?"

 

Ánh mắt bà đảo :

"Em trai con mua máy chơi game mới. Con cũng , nó học hành áp lực, cần giải trí chút."

 

thất vọng.

 

Đó là bộ tiền mừng tuổi của từ nhỏ đến lớn, bà hứa sẽ giữ cho học đại học.

 

nhắm mắt . Khi mở , bình tĩnh nhận lấy tờ tiền.

 

"Vâng."

 

Hôm , ba đưa em trai nhập học ở trường trọng điểm, còn tự kéo vali, bắt xe buýt đến trường Minh Đức.

 

Trường Minh Đức rộng như một công viên, tháp chuông cổ kính, bãi cỏ xanh rì, cũng nồng nặc mùi tiền.

 

tìm đến lớp theo chỉ dẫn, bên trong khá nhiều học sinh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-khong-cho-tien-sinh-hoat-de-ep-toi-bo-hoc/1.html.]

Ai nấy đều ăn mặc thời thượng, gương mặt mang thứ gọi là "thư thái" – thứ mà từng thấy bao giờ.

 

Giáo viên chủ nhiệm là một cô trung niên nghiêm túc, dẫn đến bàn cuối cạnh cửa sổ.

 

"Lâm Triều, em đây."

 

Bạn cùng bàn là một nam sinh lạnh lùng, liếc một cái đầy phiền phức.

 

Cậu chính là lớp trưởng – Kỷ Hoài.

 

Việc đầu tiên khi nhập học là nộp quỹ lớp: 800 tệ/.

 

chỉ 300 tệ, cộng cả tiền riêng giấu kỹ.

 

Khi cán sự lớp bước đến, ngại ngùng cúi đầu:

 

"Tớ… thể nộp ?"

 

Cả lớp đổ dồn ánh về phía .

 

Kỷ Hoài bật khẩy:

 

"Nghèo kiết xác."

 

Mặt nóng ran.

 

Một bạn nữ tên là Tô Nhiễm lên tiếng giúp đỡ:

 

"Thầy ơi, chắc bạn chuẩn kịp, em tạm ứng giúp bạn."

 

Tô Nhiễm đầy ơn. Cô mỉm ấm áp với .

 

Còn Kỷ Hoài, từ đầu đến cuối thèm .

 

Số tiền 800 tệ đó, như một ngọn núi đè nặng lên .

 

100 tệ sống trong một tháng, còn trả 800 tệ cho Tô Nhiễm.

 

bắt đầu cuộc sống tiết kiệm đến cực hạn.

 

Bữa sáng là một chiếc bánh bao 1 tệ.

Bữa trưa và tối, chỉ đến căn-tin xin một bát canh miễn phí, đôi khi vài cọng rau trôi nổi.

 

Cuối tuần, khi các bạn rủ mua sắm, xem phim, lặng lẽ trốn trong thư viện, cố dùng tri thức để lấp đầy cái bụng rỗng.

 

đói là bản năng sinh lý – nó từng chút từng chút bào mòn ý chí của .

 

bắt đầu mất tập trung trong giờ học, mắt tối sầm liên tục.

 

Một trong tiết Vật lý, trường mời bố của Kỷ Hoài – giáo sư nổi tiếng về vật lý – đến giảng bài.

 

đói đến hoa mắt chóng mặt, chống nổi nữa nên gục xuống bàn ngủ .

 

Khi tỉnh , lớp học trống .

 

Chỉ còn Kỷ Hoài đang nguyên tại chỗ, lạnh lùng .

 

“Thật mất mặt lớp trưởng.”

 

Anh quăng quyển bài tập lên bàn :

 

“Bố để . Nếu cô còn đây, thì hết .”

 

sức cãi, ôm lấy tập bài vội vã rời .

 

Ra khỏi lớp, Tô Nhiễm đang chờ bên ngoài, nhét tay một cái bánh mì:

 

“Triều Triều, sắc mặt kém lắm, ăn chút gì .”

 

chiếc bánh mì trong tay, mắt cay xè.

 

“Cảm ơn , Tô Nhiễm.”

 

thở dài:

 

“Kỷ Hoài cái miệng độc thế thôi, đừng để bụng.”

 

lắc đầu, ăn ngấu nghiến chiếc bánh mì – đó là món ngon nhất ăn trong nửa tháng qua.

 

từng nghĩ rằng chỉ cần Tô Nhiễm giúp đỡ, cộng với nghị lực bản thể cầm cự.

 

nhầm.

 

 

Loading...