Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mẹ tôi háu ăn kinh khủng - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-18 19:50:13
Lượt xem: 142

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3

Tất cả mọi người xung quanh đều há hốc mồm.

"Bà này bị sao đấy? Thèm đến thế là cùng à?"

"Muốn ăn thì bỏ tiền ra mua, làm trò gì đấy? Ghê tởm!"

Nhân viên cũng hoảng hồn, gọi ngay quản lý.

Mẹ tôi thì tỉnh bơ, cứ chìm đắm trong thế giới bánh trái.

Bà thò ngón tay l.i.ế.m lấy phần kem dính trên đó, rồi thản nhiên: "Tôi nếm thử thôi mà, có sao đâu, một tí tẹo thế này, mang vào vá lại là xong chứ gì?"

Quản lý cố nặn ra một nụ cười: "Xin lỗi quý khách, đồ ăn đã chạm vào rồi thì phải thanh toán ạ."

Mẹ tôi trợn ngược mắt: "Cái gì? Thanh toán á? Đùa nhau à, tôi lấy đâu ra tiền mà trả! Đấy, tôi có mang ví với điện thoại đâu. Anh bảo tôi trả kiểu gì?"

Một vị khách chỉ thẳng vào tôi: "Kia kìa, con gái bà ấy, con bé có điện thoại đấy!"

Quản lý nghe vậy liền đi thẳng đến chỗ tôi. Mấy người xung quanh cũng xúm lại.

"Cháu gái, trả tiền giúp mẹ đi."

Tôi cuống đến phát khóc, cái bánh năm trăm tệ, giảm sáu mươi phần trăm cũng ba trăm rồi! Tiền sinh hoạt một tháng của tôi có ba trăm, lấy đâu ra mà trả?

"Xí, làm bộ đáng thương, khéo hai mẹ con định phá hỏng bánh rồi ăn chùa không đấy."

"Đúng đấy, ai đời tự dưng đi chọc bánh người ta, đúng là nhà quê."

"Nhìn con bé kia kìa, bắt đầu diễn sâu."

"Không trả tiền đừng hòng đi! Chắc dân chuyên đấy."

"Đồ ăn chực! Trả tiền!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-hau-an-kinh-khung/chuong-2.html.]

Tôi da mặt mỏng, bị thúc ép đành khóc mếu trả tiền. Vừa quay lưng lại thì thấy mẹ đã nhanh tay bảo nhân viên gói bánh, xách túi chạy biến ra ngoài.

Tôi khóc như mưa. Sao mẹ có thể như thế? Không những ăn hết bánh, còn không thèm chia cho tôi một miếng. Trong tiếng xì xào bàn tán, tôi lủi thủi ra khỏi tiệm. Lôi điện thoại gọi ngay cho bố, ông còn chưa kịp đi công tác.

4

Bố tôi cưng mẹ hết mực. Mẹ thì thuộc dạng cao thủ làm nũng. Hễ làm sai gì, bố mà dám trừng mắt một cái thì mẹ lại sụt sùi kể lể chuyện sinh con năm xưa. Thế là bố lại mềm lòng, quay ra trách tôi: "Con xem, mẹ con vì con mà chịu bao nhiêu khổ sở."

Liên quan gì đến tôi? Đẻ tôi ra là do hai người tự nguyện chứ bộ, lúc hưởng thụ có ai nói là vì tôi đâu.

Gọi cho bố, y như rằng ăn quả đắng. Nhưng không gọi thì biết làm sao, tiền trong túi tôi bị mẹ cuỗm sạch rồi. Tháng sau tôi sống bằng gì?

Tôi khóc lóc kể lể với bố. Bố húng hắng ho vài tiếng: "Ấy, không thể nào, mẹ con không phải người như thế, chắc chắn có lý do riêng, lát nữa bố con mình về nhà xem sao."

Nhưng vừa về đến nhà, tôi đã thấy mẹ hớn hở ra đón. Mẹ kéo tay bố, bắt đầu giở giọng nũng nịu: "Anh yêu, anh vất vả cả năm rồi! Chắc quên cả sinh nhật mình rồi nhỉ? Đấy, em với con gái đặc biệt chuẩn bị bánh kem cho anh này. Con bé dành dụm mãi mới được đấy, để cảm ơn công ơn dưỡng dục của anh đấy!"

Nói rồi mẹ che mặt khóc sướt mướt, e ấp vùi đầu vào hõm cổ bố. Bố tôi ngạc nhiên quay sang nhìn tôi: "Thì ra là thế! Cái con bé này, cấu kết với mẹ lừa bố về à."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tôi òa khóc: "Không phải... không phải thế đâu bố..."

Bố vẫn cười, véo nhẹ mũi tôi: "Còn ngại à, lòng tốt của con bố nhận rồi!"

Quay sang bố ôm chầm lấy mẹ, hai người ân cần hát bài Chúc mừng sinh nhật. Mặc tôi giải thích thế nào, bố vẫn không tin.

Mẹ tôi ăn bánh ngon lành, bố thì không thích ngọt. Tôi cũng muốn xin một miếng thì mẹ lại ngăn lại: "Con xuống mua cho bố mấy lon bia đi, để bố uống cho sướng."

Rồi giả bộ dúi cho tôi ít tiền.

Bố tôi cau mày: "Đấy, mẹ con có phải không cho tiền đâu?"

Mẹ tôi vội vàng bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Hả? Con gái bảo mẹ mua đồ không trả tiền á? Hahaha, buồn cười thật đấy, làm gì có chuyện đó."

Tôi nắm chặt tiền trong tay, lòng thấy nghẹn ứ.

Vừa ra đến cửa thì gặp cô hàng xóm. Cô cười tủm tỉm hỏi: "Mẹ cháu bảo đợi cháu nghỉ về sẽ mua bánh limited ở tiệm mới cho cháu đấy, cháu ăn chưa?"

Tôi tức đến nghiến răng. Nhưng bỗng nhận ra, đây không còn là chuyện nếm thử đơn giản nữa rồi. Mẹ lừa cả tôi, đúng là chỉ biết có bản thân mình. Tôi chịu hết nổi rồi!

Loading...