Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mẹ tôi háu ăn kinh khủng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-18 19:50:09
Lượt xem: 105

Mẹ tôi háu ăn kinh khủng, cái gì cũng phải nếm một miếng mới chịu được. Miệng bà còn dính kèm câu thần chú: "Chỉ nếm thử thôi mà, có tí xíu thế này làm gì mà ghê gớm."

Cái bánh mới ra lò ở tiệm, mẹ xông vào chọc ngay một lỗ, chép chép miệng l.i.ế.m lấy phần kem dính trên ngón tay.

Bao nhiêu tiền sinh hoạt tôi có, mẹ cuỗm sạch, bắt tôi trả tiền cho bà. Tôi khóc lóc kể với bố thì ăn ngay một cái tát trời giáng.

"Mày láo toét vừa thôi! Mẹ bảo mày tiêu pha hoang phí hết cả tiền, ngày nào cũng về ăn chực, làm mẹ mày nhịn đói! Tưởng tao không biết mày hay bắt nạt mẹ mày à? Mẹ mày kể hết rồi đấy!"

Uất ức nghẹn ứ trong lòng, cuối cùng thì tia sáng cũng lóe lên trước kỳ thi đại học. Bố tôi ôm về một con rùa nhỏ xíu, thái độ cứ bí hiểm thế nào ấy.

"Đây là giống rùa quý hiếm, bố vay mười hai vạn tệ mới mua được đấy. Lại còn đang có chửa, sắp đẻ đến nơi rồi. Đẻ ra một ổ rùa con thì bán con mẹ đi, lời kép luôn! Bố nghe bảo có người mấy hôm nữa đến mua, bố bán được mười sáu vạn đấy!"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tôi liếc con rùa, lại liếc nhìn về bóng dáng lén lút nghe trộm của mẹ. Trước kia bà cũng từng ăn trộm hai con rùa cảnh của tôi…

1

Mẹ lôi tôi đi dạo phố, tôi ngán đến tận cổ.

"Con xin mẹ, cả tuần học muốn xỉu, cho con ở nhà nghỉ ngơi một bữa đi mà."

Mẹ nguýt dài một cái: "Nghỉ ngơi cái nỗi gì? Mày học hành tối mắt tối mũi, được ngày nghỉ hiếm hoi để ở bên mẹ, thể hiện lòng hiếu thảo cũng không xong à?" Nghe đến đây, tôi auto thấy điềm.

Tôi sợ mẹ lại sang nhà hàng xóm buôn dưa lê, thành ra đành phải lẽo đẽo theo bà ra đường. Lần trước cũng vì mấy lời mẹ than tôi bất hiếu mà cả trường đồn ầm lên, tôi chỉ muốn độn thổ cho xong.

Ai dè tôi còn đánh giá thấp độ quái của mẹ. Hóa ra bà còn có kế hoạch khác. Hai mẹ con lượn lờ hết con phố ẩm thực. Đến mấy hàng mẹ hay ăn, tôi đều kéo lại: "Mẹ có ăn gì không?" Mắt mẹ láo liên, cứ như đang ủ mưu gì ghê gớm lắm.

"Không thèm, chả buồn ăn."

Hả? Bà ấy cũng có lúc chán ăn á? Chắc kiếp trước ăn nhiều quá nên trời phạt đây mà. Tôi cũng không hỏi thêm, lẽo đẽo đi theo sau.

Ngay bên tay phải có cái tiệm bánh mới mở. Cổng chào với lẵng hoa đủ cả. Trên biển hiệu to đùng viết rõ mồn một: [Khai trương giảm giá 60%].

Mẹ tôi nghẹo đầu, đứng im như tượng ở cửa, không nhúc nhích:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-hau-an-kinh-khung/chuong-1.html.]

"Giảm tận sáu mươi phần trăm cơ á, rẻ thế."

Lòng tôi bất an tột độ. Tháng nào bố cũng đi công tác, trước khi đi sẽ dúi cho tôi tiền sinh hoạt cả tháng. Nhà tôi thì thuộc dạng thường dân thôi, có khi còn túng thiếu hơn. Học nội trú thì có ba trăm tệ, ăn uống tằn tiện lắm mới đủ, nói gì đến mua sắm. Mà mẹ thì quen thói moi tiền của tôi để thỏa mãn cái mồm. Giờ thấy bộ dạng này của mẹ, tôi hiểu hết rồi.

Mẹ bứt luôn một bông hoa trang trí, cài lên tóc, cười hớn hở vẫy tay với tôi: "Đi thôi con yêu, vào xem có gì hay ho không nào!"

2

Không mua gì cho mẹ ăn thì bà có mà để yên. Mà một cái bánh mì với cái bánh ngọt thì đáng bao nhiêu? Chắc bà không vồ ngay cái bánh to nhất đâu nhỉ? Tôi nhẩm tính trong đầu, ba mươi tệ đổ lại thôi, không hơn được. Tháng này chắc nhịn dầu gội rồi, mua cục xà bông gội tạm vậy.

Tôi miễn cưỡng lết theo mẹ vào tiệm bánh. Mẹ thản nhiên lượn lờ, hết chỉ cái bánh sandwich: "Nhìn kìa, có trứng đấy!" Tôi vội kéo mẹ lại: "Mẹ ăn không? Con mua cho."

Mẹ lắc đầu: "Không thích."

Đi thêm tí nữa, mẹ lại chỉ vào cái bánh dâu tây: "Ối chà! Mấy quả dâu nhìn tươi thế."

Tôi sốt sắng kéo mẹ lại lần nữa: "Mẹ ăn đi, con mua cho mẹ!"

Mẹ lại chán chường lắc đầu: "Thôi bỏ đi, không muốn ăn..."

Tôi nhíu mày, chẳng lẽ mẹ tịt hẳn vị giác thật rồi? Tôi vừa định bảo hay là mua dâu tươi cho mẹ ăn thì bà đã lao vút về phía trước. Cửa bếp mở toang, hai người hì hục bê ra một cái bánh mới ra lò, cứ như báu vật ấy.

"Xin phép cho qua ạ, cảm ơn mọi người."

Bánh thơm nức mũi, mùi kem ngậy ngậy xộc thẳng vào, tự dưng thấy thèm thuồng. Khách khứa xúm lại xem.

"Nghe đâu là bánh limited của tiệm này đấy, chi nhánh khác bán năm trăm tệ một cái, ở đây chắc ba trăm thôi."

"Ối giời, thơm quá đi mất!"

Tôi bỗng thấy điềm chẳng lành. Liền lén liếc mẹ một cái.

Y như rằng! Mắt mẹ dán chặt vào cái bánh, nuốt nước miếng ừng ực, thèm thuồng không giấu nổi. Tôi hốt hoảng giơ tay định kéo mẹ đi ngay.

Nhưng mẹ nhanh hơn tôi một bước. Bà xông lên chọc ngay một lỗ to tướng vào cái bánh mới ra lò!

Loading...