Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Này chị ơi, làm người thì không thể nào lại ích kỷ đến như vậy được đâu! Chúng em cũng đã cùng nhau bàn bạc kỹ lưỡng với lại anh chị cả cả rồi, chị đã phải chăm sóc cho mẹ suốt bao nhiêu năm qua thì cũng không hề dễ dàng gì cả, rồi cả việc tang lễ của mẹ thì cũng đều là do một tay chị đứng ra lo toan hết, cho dù không có công lao đi chăng nữa thì cũng phải có khổ lao chứ, còn về phần di chúc của mẹ thì chúng ta hãy tạm thời chưa bàn đến vội, bọn em vẫn sẽ đồng ý chia cho chị một phần ba giá trị của căn nhà này. Căn nhà này bây giờ giá trị thị trường của nó cũng đã lên đến bốn triệu tệ rồi đấy, cả em lẫn anh cả thì cũng đều đã nhượng bộ hết mức có thể rồi! Thế nhưng em thật sự không thể nào ngờ được rằng chị lại còn muốn lấy hết toàn bộ nữa!”
Dì út trong lúc đang lớn tiếng chỉ trích mẹ của tôi là một người “ích kỷ” thì còn dùng tay đập mạnh xuống bàn kêu lên “bôm bốp” nữa, cơn tức giận khiến cho cả vùng cổ của dì cũng đã đỏ ửng cả lên rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-bi-day-vo-boi-can-benh-tram-cam/8.html.]
Bác dâu cũng nhanh chóng tiếp lời vào ngay: “Đúng là như thế đấy, thưa cô hai. Hơn nữa, đứa cháu trai của cô bây giờ cũng đang chuẩn bị phải sắm sửa cho căn nhà tân hôn của nó rồi, đây đúng là vào cái lúc mà nó đang rất cần dùng đến tiền đấy. Thằng bé đó chính là đứa cháu trai duy nhất của cô mà, vậy mà cô không những chẳng hề để tâm nhiều hơn đến nó một chút nào cả, thế mà bây giờ cô lại còn… Làm sao mà lại có người cô nào lại hành xử như vậy được chứ hả!”
“Nếu như đúng ra ấy, thì chúng tôi hoàn toàn có thể trực tiếp bán đi căn nhà này mà không cần phải thông báo trước cho cô một lời nào cả, thậm chí có gọi cả cảnh sát đến để mà đuổi thẳng cô ra khỏi nhà thì cũng không hề quá đáng một chút nào đâu. Tất cả chúng ta đều là người một nhà cả mà, vậy thì tại sao lại không thể chừa cho nhau một con đường lui được cơ chứ, chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn hay sao?”
Mẹ của tôi tức giận đến mức bật khóc thành tiếng.
“Nếu như các người mà bán căn nhà này đi rồi, thì các người bảo tôi phải ở đâu bây giờ hả? Hồi đó khi mẹ còn phải ở trong một căn nhà thuê tồi tàn, chính tôi đã vì xót thương mẹ nên mới nghĩ đến cái việc phải mua một căn nhà mới cho mẹ ở. Vào cái thời điểm ấy, để có thể mua được cái căn nhà này, thì tôi đã phải bán đi chính căn nhà của mình, rồi lại còn phải chạy vạy vay mượn khắp mọi nơi nữa, và cũng đã phải mất đến mười năm trời ròng rã thì mới có thể trả hết được số nợ đó. Vào cái năm đó, mẹ đã dỗ dành tôi rằng chỉ cần viết tên của một mình mẹ vào trong cuốn sổ đỏ thôi, mẹ nói rằng chỉ có đứng tên của chính mẹ thì mẹ mới có thể yên tâm mà ở được, chính vì vậy mà trong cuốn sổ đỏ đó mới chỉ có duy nhất tên của một mình mẹ mà thôi. Các người hãy thử tự hỏi lại lương tâm của chính mình xem, tất cả số tiền của mẹ thì đều đã để cho các người được đi ra nước ngoài, rồi lại còn để cho các người làm kinh doanh nữa, vậy thì làm gì còn có tiền để mà mua nhà được nữa cơ chứ? Từ khi bố mất đi rồi, thì toàn bộ đều là do một tay tôi đứng ra để chăm sóc cho mẹ cả, còn các người thì ai nấy cũng đều đã thành đạt cả rồi, vậy các người có bao giờ bỏ ra chút tiền bạc hay là công sức gì để mà phụ giúp hay không? Vậy mà hiện tại đây, chỉ vì cái căn nhà này mà các người lại đang tâm muốn đuổi tôi đi, thử hỏi xem các người còn có chút lương tâm nào hay không hả?”