Sau đó thì mẹ lại rửa sạch sẽ hết bát đĩa, rồi lại khóa chặt cửa phòng lại để mà tiếp tục đi ngủ.
Cứ mỗi khi tan tầm là tôi lại ngay lập tức trở về nhà của mẹ, rồi ép mẹ phải ra ngoài đi dạo một chút để có thể hít thở được bầu không khí trong lành.
Nếu như ngày nào cũng chỉ nằm lì ở trong phòng như vậy, thì cho dù là một người khỏe mạnh đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ phải sinh bệnh mà thôi.
Chồng của tôi cũng đã cố gắng sắp xếp để vào mỗi dịp cuối tuần thì sẽ đưa cả gia đình cùng nhau đi du lịch, rồi tổ chức những bữa tiệc nướng BBQ ở ngoài trời, rồi lại còn nài nỉ mẹ tôi phải đi cùng nữa, chính những điều đó đã khiến cho mẹ tôi không thể nào cứ trốn mãi ở trong phòng được nữa.
Sau khi đã trải qua một tháng trời như vậy, thì tuy rằng mẹ tôi vẫn còn rất thích tự nhốt mình ở trong phòng, thế nhưng cuối cùng thì mẹ cũng đã chịu khó nói chuyện nhiều hơn với tôi rồi.
Trớ trêu thay, lại đúng ngay vào cái thời điểm ấy, thì bác cả cùng với dì út lại mang theo tờ di chúc tìm đến tận nhà.
Họ nói rằng họ muốn bán đi căn nhà này.
Và còn bảo rằng mẹ tôi bắt buộc phải dọn đi nơi khác nữa.
Ngôi nhà ấy hiện đang đứng tên của bà ngoại, và trong tờ di chúc thì bà ngoại cũng đã ghi rất rõ ràng rằng sẽ để lại nó cho bác cả và dì út, mỗi người sẽ được hưởng một nửa.
Trong suốt những năm vừa qua, do căn nhà này lại nằm ở trong một khu vực có trường điểm, nên giá trị của nó cũng đã tăng lên gấp sáu, thậm chí là bảy lần rồi.
Giá trị thị trường hiện tại của nó rơi vào khoảng chừng 4 triệu tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-bi-day-vo-boi-can-benh-tram-cam/7.html.]
Nếu như mỗi người được hưởng một nửa, thì cả bác cả lẫn dì út, mỗi người cũng sẽ nhận được đến 2 triệu tệ.
Thế nhưng số tiền dùng để mua căn nhà này thì hoàn toàn là do một tay mẹ của tôi đã bỏ ra cả!
Đó chính là toàn bộ số tiền mà mẹ tôi đã phải tích cóp trong cả một cuộc đời của mình!
Từ những hình ảnh được ghi lại qua camera giám sát, tôi nhìn thấy mẹ của mình cứ cúi gằm đầu ngày một thấp hơn nữa, cơn giận dữ khiến cho m.á.u trong người như muốn dồn thẳng cả lên trên não vậy.
Trong đầu của tôi lúc đó chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ mà thôi, đó chính là tôi phải gi.ết c.h.ế.t bọn họ!
Tôi thật sự muốn gi.ết c.h.ế.t tất cả những kẻ đã từng bắt nạt mẹ của mình, cho dù đó có là tên bác cả khốn kiếp kia hay là con mụ dì út vô cùng ích kỷ nọ.
Tôi phóng chiếc xe của mình đi như một kẻ điên cuồng lao thẳng về phía nhà của mẹ!
Cánh cửa chỉ khép hờ, nên về cơ bản vẫn có thể quan sát được tình hình diễn ra bên trong.
Sau khi lái xe như bay suốt cả quãng đường, đến lúc này đây, ngược lại tôi đã có thể giữ được sự bình tĩnh trở lại.
Tôi nhận thấy tình hình trong căn phòng lúc này đã không còn giống như những gì tôi nhìn thấy qua camera nữa, bởi vì trong phòng không chỉ có sự hiện diện của bác cả và dì út mà thôi.
Ngay cả bác dâu, người mà tôi chỉ mới gặp mặt được vài lần, cùng với chú út cũng đều đang có mặt ở đó.
“Chị nói rằng căn nhà này là do chính chị đã bỏ tiền ra để mua, vậy chị có bằng chứng gì để mà chứng minh hay không? Trong cuốn sổ đỏ của căn nhà này thì chỉ có duy nhất tên của mẹ chúng ta mà thôi đấy!”