Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm - 5

Cập nhật lúc: 2025-06-05 10:07:15
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cứ như thế, từ từ rồi mẹ của tôi cuối cùng cũng đã có thể hòa nhập được vào trong cái gia đình này.

Đó chính là nhờ vào cái việc mỗi ngày mẹ đều phải ăn cơm thừa canh cặn, rồi lại phải lau nhà rửa bát, rồi lại phải chải đầu, rồi lại phải đắp chăn cho dì út ngủ, rồi lại còn phải xách cặp sách cho bác cả nữa mà mới có thể đạt được.

Mẹ của tôi học hành rất giỏi, tính tình lại vô cùng ngoan ngoãn nữa.

Mẹ chính là một đứa con vừa ngoan ngoãn lại vừa khiến cho bà ngoại cảm thấy yên tâm nhất trong cả ba người con.

Ngay cả đến những chuyện hệ trọng trong cả cuộc đời của mình, thì chỉ cần bà ngoại nói là "hướng đông", thì mẹ của tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dám nói là "hướng tây" cả.

Hai cái chữ "ngoan ngoãn" đó, cuối cùng rồi cũng đã trở thành một thứ ‘lời nguyền’ đã giam cầm mẹ tôi trong suốt cả nửa cuộc đời của mình.

Chính vì thế mà sau này, khi anh cả thi đỗ vào một trường đại học ở tận Thượng Hải, thì cũng đúng ngay vào cái lúc mà phong trào đi ra nước ngoài đang bùng lên một cách mạnh mẽ, nên bà ngoại đã phải đập nồi bán sắt đi để có tiền cho bác cả được sang Mỹ du học.

Còn cô em gái thì học hành lại chẳng ra làm sao cả, nên đã quyết định mở một cửa hàng để khởi nghiệp, và bà ngoại cũng đã phải bán luôn cả cái căn nhà ở trong thành phố đi để cho dì có vốn làm ăn.

Chỉ duy nhất có một mình mẹ của tôi là đã làm theo đúng những yêu cầu của bà ngoại, đó là thi vào một trường cao đẳng ở trong tỉnh, rồi sau đó được phân công về dạy học ở một trường học gần nhà, rồi lại sớm kết hôn, và rồi cũng lại sớm ly hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-bi-day-vo-boi-can-benh-tram-cam/5.html.]

Sau khi ông ngoại tôi đã qua đời, thì mẹ tôi lại phải bán đi cái căn hộ mà đơn vị đã phân phối cho mình, rồi lại cộng thêm vào đó toàn bộ số tiền tiết kiệm mà mẹ đã dành dụm được, rồi lại còn phải đi vay mượn khắp nơi nữa, và cuối cùng thì mẹ cũng đã mua được một căn nhà lớn hơn, tất cả cũng chỉ là để có thể phụng dưỡng cho tuổi già của bà ngoại – một người vốn dĩ luôn rất kén chọn về chỗ ở, lại còn rất thích được phơi nắng và trồng hoa nữa.

Dù cho hồi còn đi học thì thành tích học tập của mẹ tôi còn tốt hơn cả bác cả rất nhiều.

Dù cho ước mơ lớn nhất của mẹ tôi chính là được học ngành y, rồi sau đó sẽ trở thành một vị bác sĩ nhi khoa thật giỏi giang.

Thế nhưng bà ngoại lại nói rằng, nếu như học cao đẳng thì sẽ được nhà nước phân công công việc ngay, rồi khi ra trường là đã có thể có tiền để mà báo hiếu cho mẹ cha rồi.

Với lại nếu như ở lại địa phương thì cũng sẽ tiện bề chăm sóc cho gia đình hơn nữa.

Mẹ của tôi đã phải cắn chặt răng lại rồi khóc suốt cả một đêm dài, thế nhưng cuối cùng thì mẹ vẫn đồng ý làm theo lời của bà.

Bà ngoại còn nói rằng, sau này khi bà đã già yếu rồi, thì bà rất mong muốn sẽ có được một đứa con ở bên cạnh để mà chăm sóc cho mình.

Bà ngoại cũng còn nói thêm rằng, bà thương mẹ tôi nhất trong cả ba người con, bởi vì lòng bàn tay hay là mu bàn tay thì cũng đều là thịt da của chính bà mà thôi.

Người mẹ ngốc nghếch của tôi đã hoàn toàn tin vào những lời nói đó.

Hoặc cũng có thể là mẹ tôi đã tự nguyện muốn tin rằng những điều đó chính là sự thật.

Loading...