Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm - 3

Cập nhật lúc: 2025-06-05 10:06:09
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mẹ giống như một sợi dây đàn đã bị căng hết cỡ trong một khoảng thời gian quá dài.

Và rồi “phựt” một tiếng, cuối cùng thì nó cũng đã đứt tung ra.

Mẹ tôi là người con thứ hai trong gia đình.

Phía trên mẹ có một người anh cả, và phía dưới còn có một người em út là em gái.

Mẹ tôi được sinh ra vào những năm thuộc thập niên 60 của thế kỷ trước.

Ngay cả trong cái thời kỳ gian khó đó, thì điều kiện kinh tế của gia đình nhà bà ngoại tôi cũng đã thuộc vào loại tốt nhất trong vùng rồi.

Bà ngoại tôi là một người gốc Thượng Hải, bà được sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuộc tầng lớp trí thức, lại còn sở hữu một vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp nữa.

Chỉ vì đúng vào cái lúc mà phong trào các trí thức trẻ phải lên miền núi và xuống các vùng nông thôn để lao động bất ngờ nổ ra vào những năm 50-60, nên bà mới bị điều động về một vùng quê nhỏ bé và hẻo lánh.

Tính tình của bà vốn dĩ rất cao ngạo, bà cứ lựa chọn tới rồi lại lựa chọn lui, và cuối cùng thì do tuổi tác cũng đã không còn trẻ trung gì nữa, nên đành phải tạm thời chấp nhận kết hôn với ông ngoại tôi, một người đàn ông xuất thân từ vùng nông thôn nhưng lại có một vẻ ngoài khá điển trai cùng với một công việc ổn định.

Khi mẹ tôi vừa mới được sinh ra đời, bà ngoại nói rằng do sức khoẻ của bà lúc đó không được tốt cho lắm, nên đã bèn đưa đứa trẻ sơ sinh là mẹ tôi về dưới quê để nhờ người chăm sóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-bi-day-vo-boi-can-benh-tram-cam/3.html.]

Mẹ của tôi đã phải sống cùng với bà nội của mẹ, người mà tôi cũng chính là gọi bằng cụ.

Mẹ tôi đã lớn lên nhờ vào việc uống sữa dê được pha lẫn với lại cháo kê mỗi ngày.

Chỉ duy nhất vào những dịp Tết đến xuân về thì mẹ mới có thể được nhìn thấy ông bà ngoại của mình đang trong lòng thì ôm cô em gái nhỏ, còn tay thì lại dắt theo cậu anh trai, cùng nhau trở về quê.

Mãi cho đến sau này khi các chính sách đã được nới lỏng hơn, dù cho vì rất nhiều lý do khác nhau mà bà ngoại tôi đã không thể nào quay trở về được Thượng Hải nữa, thế nhưng bà cũng đã cùng với ông ngoại tôi trở lại thành phố để sinh sống, rồi làm việc trong một đơn vị nhà nước, điều kiện kinh tế lúc đó cũng có thể coi như là khá tốt rồi.

Dù vậy, bọn họ vẫn không hề có ý định sẽ đón mẹ tôi trở về.

Mãi cho đến tận khi mẹ tôi đã lên bảy tuổi, tức là đã đến cái độ tuổi bắt buộc phải đi học tiểu học, thì mẹ mới được người ta đưa trở lại ngôi nhà ở trên thành phố của chính mình.

Cũng chính vào lúc ấy, mẹ tôi mới biết được một điều rằng thì ra nước không nhất thiết phải gánh từ dưới giếng lên, mà chỉ cần vặn nhẹ cái vòi một cái là nước đã cứ thế "ào ào" mà chảy ra rồi.

Thì ra các loại rau củ quả cũng không nhất thiết phải tự tay mình xới đất rồi gieo hạt trồng trọt, mà chỉ cần đi ra ngoài chợ là đã có thể dễ dàng mua được rồi.

Thì ra quần áo của trẻ con cũng không nhất thiết là cứ phải nheo nheo đôi mắt lại dưới ánh đèn dầu leo lét, rồi lấy những bộ quần áo cũ của người lớn ra mà sửa lại từng đường kim mũi chỉ một.

Những bộ quần áo khoác ở bên ngoài của cả bác cả lẫn dì út thì đều được đặt may sẵn ở ngoài tiệm may vào mỗi năm.

Ở trong nhà thậm chí còn có cả một chiếc máy khâu nữa, đó chính là một thứ vô cùng hiếm có vào cái thời bấy giờ.

Loading...