Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm - 17

Cập nhật lúc: 2025-06-05 10:15:30
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Sao thế hả, chẳng lẽ mẹ của cháu đây chỉ xứng đáng phải sống cả một cuộc đời ở một cái nơi nhỏ bé này thôi hay sao, rồi nhà cửa thì lại không được chia cho mà ngay cả đến một cái bánh bao thì cũng lại không hề xứng đáng được ăn nữa à?”

“Tất cả mọi người ở những nơi khác thì đều không hề tiện lợi trong việc chăm sóc cho bà ngoại, vậy thì tại sao mà ngay khi vừa mới nghe tin là có di chúc để lại thì lại ngay lập tức tung tăng chạy về đây nhanh như vậy thế hả? Chẳng phải là đã quá nhanh rồi hay sao? Chậc chậc chậc, vừa mới lúc nãy khi mà nghe bác cả nói chuyện ấy, thì cháu đây lại còn cứ tưởng rằng cái tỉnh lẻ nhỏ bé của chúng cháu đây vẫn còn chưa được thông cả đường cao tốc với lại cái Thượng Hải rộng lớn kia nữa đấy!”

Bác dâu của tôi vội vàng đỡ lấy bác cả đang phải lảo đảo đến mức gần như là không thể nào mà đứng vững được nữa, rồi lại còn sốt ruột đến mức phải hét toáng cả lên.

“Cái chuyện chia chác gia sản của cái nhà họ Trần bọn họ ấy, thì một người mang họ khác như là cháu đây liệu có được cái tư cách gì mà lại dám xen vào hay sao hả?”

Tôi chỉ khẽ cười nhạt một tiếng: “Đúng là như vậy rồi, cháu đây vì mang một cái họ khác nên hoàn toàn không hề có tư cách gì cả, xem ra là bác dâu đây đang có ý định sẽ phải dập đầu xuống đất để mà đổi lại cái họ của mình rồi thì phải.”

Bác dâu của tôi tức giận đến mức phải hét lên một cách inh cả tai, rồi lại còn không thể nào mà kiềm chế được nữa mà phải giơ cả tay ra để mà kéo lấy tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-bi-day-vo-boi-can-benh-tram-cam/17.html.]

Mẹ của tôi giật nảy cả mình lên, rồi ngay lập tức kéo tôi ra phía sau lưng của mình để mà bảo vệ, thế nhưng lại không thể nào ngờ được rằng, cái người mà lại hét lên to hơn nữa thì lại chính là dì út của tôi.

"Cái gì cơ chứ? Cái căn nhà lớn ở trên Thượng Hải của anh là do được giải tỏa mà có được đấy á!! Chẳng phải là trước đây anh đã nói rằng đó là do anh đã tự mình kiếm tiền ra để mà mua được hay sao? Được lắm rồi, được lắm rồi đấy, đây rõ ràng là đang coi tôi như là một con ngốc mà thôi!"

"A a a! Này mẹ ơi, vào cái lúc mà anh cả còn đang đi du học ở bên nước ngoài ấy thì cũng đã vét sạch đi hết tiền của trong nhà rồi, vậy mà mẹ lại còn dám cho cả anh ấy một căn nhà ở trên Thượng Hải nữa chứ! Tại sao mà mẹ lại có thể thiên vị đến như vậy được cơ chứ hả!"

Dì út của tôi và mẹ của tôi chính là hai cái thái cực hoàn toàn đối lập nhau.

Mẹ của tôi chính là một kiểu người mà miễn là cái việc mẹ phải chịu thiệt thòi đi một chút mà lại có thể giữ cho mọi chuyện được gió yên sóng lặng, thì mẹ hoàn toàn có thể nuốt trọn hết tất cả mọi nỗi oan ức vào trong lòng mình được.

Còn dì út của tôi thì lại hoàn toàn ngược lại, dì đã quá quen với cái thói mạnh mẽ và ngang ngược của mình rồi, nên chỉ cần bị ai đó chọc cho tức giận một chút thôi là dì sẽ ngay lập tức bùng nổ lên ngay.

Bất cứ ai phải chịu thiệt thòi cũng đều được cả, thế nhưng tuyệt đối không thể nào là bà ta được.

Loading...