Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mẹ tôi bị dày vò bởi căn bệnh trầm cảm - 14

Cập nhật lúc: 2025-06-05 10:13:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mẹ tôi khi nhìn thấy tôi, thì lại có chút gì đó luống cuống rồi vội vàng lau đi những giọt nước mắt, sau đó lại mỉm cười mà nói rằng:

“Này Nam Nam ơi! Bác cả của con cùng với mọi người tìm đến đây là để mà dọn dẹp lại những di vật của bà ngoại con đấy mà!”

Mỗi một lần khi gặp phải những chuyện khó khăn và trắc trở, mẹ tôi đều cố gắng mỉm cười để mà lừa dối tôi.

Thế nhưng cái nụ cười đó của mẹ thì thật sự lại rất giả tạo.

Mẹ tôi chính là một diễn viên vô cùng tệ hại, nên lần nào cũng đều bị chính tôi nhìn thấu được ngay lập tức cả.

Tôi cũng khẽ mỉm cười một cái, rồi cất tiếng gọi một tiếng “mẹ” thật dịu dàng.

Rồi ngay sau đó thì tôi lại ngoài cười nhưng mà trong lòng thì lại không hề cười một chút nào cả, rồi liếc nhanh ánh mắt của mình nhìn về phía những người còn lại đang có mặt ở trong căn phòng này.

“Lúc nãy khi còn đang ở bên ngoài thì cháu còn nghe thấy tất cả mọi người ở bên ngoài đang nói chuyện với nhau một cách vô cùng rôm rả và náo nhiệt lắm cơ mà, vậy thì tại sao bây giờ lại không tiếp tục nữa đi?”

Cả dì út, rồi lại cả chú út, và cả bác dâu nữa, người này thì nhìn người kia, rồi người kia thì lại nhìn người nọ, chẳng có một ai chịu mở miệng ra để mà nói trước một lời nào cả.

Cái khí thế hùng hổ muốn công thành rồi chiếm đoạt đất đai vừa mới lúc nãy đâu cả rồi, tôi thì lại còn cứ tưởng rằng các người đây bản lĩnh lắm cơ đấy chứ hả?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-toi-bi-day-vo-boi-can-benh-tram-cam/14.html.]

Bác cả của tôi thì lại đảo nhanh ánh mắt của mình nhìn một vòng quanh phòng, rồi thế mà lại còn bật cười thành tiếng nữa chứ.

“Sao thế hả, những người lớn như chúng tôi đây đang bàn chuyện với nhau mà cũng còn phải báo cáo lại với một đứa trẻ con nít ranh như cháu nữa hay sao?”

“Cháu đã học hành sách vở được mấy năm trời rồi, chẳng lẽ lại học hết vào trong bụng của con ch.ó rồi cả à?”

Tôi tìm cho mình một tư thế ngồi thật thoải mái, rồi bắt chéo cả hai chân lại với nhau, sau đó bắt đầu cất lên một giọng điệu đầy vẻ mỉa mai và châm biếm.

“Đúng là tôi đã học hết vào trong bụng của con ch.ó thật rồi đấy. Thế nhưng như vậy thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với lại thằng em họ của tôi kia, nó thì cho dù có muốn moi được chút chữ nghĩa nào đó từ trong bụng của con ch.ó ra thì cũng chẳng thể nào mà móc ra nổi được đâu, à mà không, biết đâu được thì lại còn có thể đào ra được cả một cái bát lớn đầy những phân chó nữa ấy chứ. Rốt cuộc thì ngưu tầm ngưu, rồi mã thì lại tầm mã mà thôi.”

Đứa em họ đó chính là cả sinh mệnh của bọn họ, đó chính là một điểm yếu chí mạng nhất của bọn họ.

Nếu như mà đã quyết định sẽ phải khai chiến với nhau rồi, thì làm sao mà lại có cái chuyện không lôi cái điểm yếu chí mạng đó ra để mà tấn công được cơ chứ hả?

Bác cả của tôi tức giận đến mức phải bật ngay người dậy: “Mày, mày mày! Này Trần Thục Phân ơi, đây chính là cái đứa con gái tốt mà cô đã dạy dỗ ra được đấy à!”

Tôi chỉ khẽ lắc đầu một cái, cũng không biết là cái đất nước Mỹ kia đã dạy dỗ ra những “Người ưu tú” theo cái kiểu gì nữa, mà lại có thể dạy ra được một ông bác cả vừa nhạt nhẽo lại vừa dễ dàng bị người khác chọc cho tức điên lên như thế này nữa.

Tôi quay sang rồi nhìn thẳng vào mẹ của mình.

Nếu như mà bạn có hỏi tôi rằng tại sao ở trong một cái gia đình như thế này mà tôi vẫn có thể ngang tàng và ngông nghênh mà lớn lên được như vậy.

Loading...