MẸ TÁI GIÁ, BỎ TÔI Ở NHÀ NGOẠI, ĐẾN KHI GIÀ MẸ TRỞ LẠI TÌM CON - 6
Cập nhật lúc: 2025-12-28 15:44:47
Lượt xem: 484
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng cũng .
“Ông chuyển .”
“Chuyển ngoài rìa thành phố.”
“Ở đó gần nhà máy thép chỗ ông .”
bắt xe buýt đến nhà máy thép.
Đứng chờ ở cổng đến giờ tan ca tối.
Một nhóm công nhân mặc đồ xanh .
Không thấy .
Đang định hỏi thăm.
Thì xách bình nước nóng .
Ông lấy nước.
Nên muộn.
Cậu cũng thấy .
Xung quanh đều là công nhân.
Đột nhiên xuất hiện một học sinh mặc đồng phục.
Rất dễ thấy.
“Cậu ơi.”
“Cuối cùng con cũng tìm .”
Cậu vẫn cho sắc mặt .
Vừa kiên nhẫn .
“Chẳng cần tiền .”
“Lại tìm tao gì.”
“Cậu ơi.”
“Con chỉ tới thăm thôi.”
“Thăm tao .”
Cậu dừng bước.
Nghiêng đầu, lạnh giọng .
khẽ gật đầu.
“Thấy chứ.”
“Giờ mày thể .”
Cậu bước nhanh.
Rẽ một con hẻm nhỏ.
theo .
vốn chỉ một cái.
Ngoài rìa thành phố chỉ một tuyến xe buýt.
đợi đến đói meo.
Xe vẫn tới.
Đang ngẩn bảng trạm xe.
Một chiếc xe máy dừng bên đường.
“Cậu ơi.”
Cậu vẫn đen mặt.
Lấy từ trong túi hai trăm tệ.
Đưa tới mặt .
“Nếu cần tiền thì thẳng , đừng vòng vo, cái đức hạnh gì .”
vội vàng xua tay.
thật sự đến xin tiền mà.
“Con lấy , tiền cho đây vẫn còn.”
Bụng réo ùng ục.
Cậu nhíu mày, lạnh giọng .
“Lên xe.”
Cậu đưa đến một quán đồ nướng.
Gọi nhiều món.
quả thật đói.
Ăn ngấu nghiến ngừng.
Cậu bỗng khẩy một tiếng .
“Sống c.h.ế.t giữ thể diện, tiền ăn cơm còn chịu lấy tiền, tao ước gì mày đừng lấy tiền của tao, tránh xa tao , thấy mày là tao bực.”
nhai xiên mì căn, lẩm bẩm rõ chữ.
“Đã ghét con còn dẫn con ăn, miệng một đằng lòng nghĩ một nẻo.”
“Tao sợ mày c.h.ế.t đói, tao thương hại mày.”
“Con đúng là đáng thương mà.”
“Con chỉ còn mỗi là duy nhất.”
“Không đáng thương .”
“Vậy nên thể thương con mãi .”
“Đừng ngược với lòng nữa.”
“Con quan tâm con.”
“Con cũng quan tâm .”
“Cậu thể tin con .”
“Con đồ vô ơn.”
“Con …”
Nước mắt nghẹn khiến tiếp .
Tay đang cầm c.o.n c.ua khựng giữa trung.
Đôi mắt đỏ ngầu của , giọng khàn .
“Đừng bày trò với tao.”
“Mau ăn .”
“Ăn xong thì cút về.”
Ánh đèn chiếu lên , khiến tóc bạc của càng lộ rõ.
Trong lòng chua xót một trận.
Giá mà con già thì mấy.
Có lẽ vì lớn .
Sau bữa ăn đó, dường như còn dữ dằn như .
Thỉnh thoảng đến cổng trường đón .
Dẫn ăn đồ ngon.
Có khi còn mua đồ ăn vặt mang tới cho .
Dù chuyện vẫn gắt.
quen .
Ngày nhận giấy báo trúng tuyển đại học.
dùng tiền thêm của .
Mời ăn.
Cậu uống say.
Mắt đỏ hoe, nghẹn ngào .
“Mẹ mày quá vô lương tâm.”
“Tao thể vì bà mà bất cứ chuyện gì.”
“Cho dù là c.h.ế.t.”
“Chỉ vì tao tiền.”
“Nên bà hết tới khác tổn thương tao.”
“Bà từng nghĩ tao cũng sẽ đau lòng .”
“Tao cũng là con .”
“Tao cũng đau chứ.”
“Sau khi bà ly hôn với ba mày.”
“Tao hạ cầu xin bà .”
“Không tiền thì tao thể kiếm.”
“ bà gì.”
“Bà : ‘ vốn dĩ thích , đừng bám lấy nữa.’”
“Tao hận bà .”
“Tao hận bà .”
“Tao hận bà …”
Cậu nước mắt giàn giụa.
lấy chai rượu trong tay , nghẹn ngào .
“Cậu.”
“Mẹ con xứng với .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-tai-gia-bo-toi-o-nha-ngoai-den-khi-gia-me-tro-lai-tim-con/6.html.]
“Bà xứng với .”
Cậu quá .
Mẹ phúc đó.
Lên đại học, học ngành y lâm sàng.
Nghỉ hè trở về.
tảo mộ cho bà ngoại.
Nói với bà nhiều chuyện.
Những điều thấy.
Thế giới bên ngoài.
Những phong cảnh quê nhà .
Tốt nghiệp đại học.
bệnh viện việc.
đón về sống cùng .
Sức khỏe của cũng , nhiều bệnh nền.
Để ở bên , mới yên tâm.
Cậu chịu yên.
Tự tìm một công việc bảo vệ.
Cậu ở nhà thấy khó chịu.
Đi còn chuyện.
Thời gian cũng trôi nhanh hơn.
Công việc nặng.
Cậu thích.
cũng phản đối.
Năm thứ ba .
mua nhà ở thành phố.
Cậu đưa hai trăm nghìn tệ.
Không nhận là giận.
Không về nhà.
Cũng ăn cơm.
đành nhận lấy.
Rồi gửi tiết kiệm.
Sau đó kết hôn.
Đối tượng là đồng nghiệp của .
Anh lớn lên trong gia đình đơn .
Rất với .
Hôm đó tan .
Mẹ chặn đường.
Bà già nhiều.
Quần áo mặc cũng rách rưới.
định giả vờ quen.
bà túm c.h.ặ.t lấy .
“Tiểu Anh.”
“Mẹ tới tìm con .”
“Bây giờ chỉ còn mỗi con.”
“Con sẽ mặc kệ đúng .”
gạt tay bà khỏi tay , nhàn nhạt .
“Xin .”
“Nhà con hai già .”
“Không phòng cho ở.”
“Không .”
“Không .”
“Mẹ ngủ sofa cũng .”
“Không thì ngủ ban công cũng .”
“Được .”
Cảnh quen thuộc bao.
Năm đó .
Nhà chú Ngụy phòng cho .
kéo góc áo bà, cầu xin.
“Con thể ngủ sofa.”
“Không thì ngủ ban công cũng .”
Mẹ hất tay , kiên nhẫn .
“Ban công là hoa chú Ngụy trồng.”
“Mẹ , con chỗ ở.”
“Sao con hiểu chuyện như .”
Mẹ con của chú Ngụy đuổi ngoài.
Chúng công việc.
Kết hôn sinh con xong.
Đón chú Ngụy .
Nhà ở thành phố cũng bán .
Mẹ còn chỗ .
Hỏi thăm khắp nơi.
Rồi tìm .
Ánh mắt bà .
Giống hệt ánh mắt bà năm xưa.
“Xin .”
“Ban công trồng hoa.”
“Không chỗ cho bà ở.”
Ánh mắt lạnh hẳn .
“Tao là mày.”
“Không tao thì gì mày của hôm nay.”
“Biết mày là đồ vô ơn thế .”
“Hồi đó tao nên ném mày cho ch.ó ăn.”
Nhìn bộ dạng tức tối của bà.
buồn chua xót.
“Con hôm nay.”
“Là do bà ngoại và con nâng đỡ mà .”
“Nếu vô ơn.”
“ kém xa bà.”
“Mày là đồ đê tiện.”
“Dám tao như .”
“Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày.”
giữ c.h.ặ.t t.a.y bà, lạnh giọng .
“Đừng la lối.”
“Nhân lúc hôm nay còn tâm trạng .”
“Bà mau .”
“Nếu bà còn quấn lấy .”
“ sẽ chọn cho bà một nơi dưỡng lão thật .”
“Nhân tiện.”
“Trả trong sạch cho .”
Cuối cùng bà cũng sợ.
Không bao giờ tìm đến nữa.
bảo nghỉ việc bảo vệ.
Về nhà giúp trông con.
Mỗi ngày tan .
Cậu đều bế đứa bé.
Đứng chờ ở cổng khu chung cư.
Giống hệt năm xưa.
Bà ngoại chờ tan học.
HẾT