MẸ TÁI GIÁ, BỎ TÔI Ở NHÀ NGOẠI, ĐẾN KHI GIÀ MẸ TRỞ LẠI TÌM CON - 5
Cập nhật lúc: 2025-12-28 15:43:57
Lượt xem: 481
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60Kv5w6q9c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống tảng đá lớn ở đầu làng.
Lăn xuống như những giọt nước mắt.
Cổng mở toang.
Xe máy của đỗ trong sân, phủ bạt mưa.
Bước gian chính.
loáng thoáng tiếng nghẹn ngào.
“Chẳng tháng nào con cũng gửi tiền .”
“Khó chịu mua t.h.u.ố.c uống.”
“Con để nuôi nó, con gì.”
“ cũng thể đem hết tiền nuôi nó .”
bàng hoàng.
Hóa những lời thật sự chỉ là lúc tức giận.
Không chỉ mỗi tháng đều gửi tiền về nhà.
Mà còn gửi nhiều hơn bình thường.
chợt hiểu .
Quần áo giày dép bà ngoại mua cho .
Khăn choàng găng tay.
Cả thịt mua dịp Tết.
Không tiền bán trứng gà bán khoai núi.
Mà là tiền gửi.
Cậu tuy giận về nhà.
mỗi tháng đều nhờ cùng quê mang tiền về.
Bà ngoại kiếm tiền dễ.
Một kiếm, ba tiêu.
Để giảm gánh nặng cho .
Bà mới tự trồng trọt.
ngoài cửa, nước mắt giàn giụa, đối mặt với thế nào.
“Khụ khụ khụ.”
“Tiểu Trạch.”
“Mẹ già .”
“Đến lúc nên .”
“Tiêu tiền đó gì.”
“Con ở ngoài dễ dàng gì, đều .”
“Tiểu Anh là đứa trẻ .”
“Cũng là đứa trẻ khổ.”
“Gặp như Tuyết Mai.”
“Nếu chúng nuôi nó thì nó .”
“Số tiền con đưa, đều để dành.”
“Sau cho Tiểu Anh học đại học.”
“Mẹ cầm cự mấy ngày nữa .”
“Con trai, hứa với .”
“Đừng trút mối hận với Tuyết Mai lên đầu đứa trẻ.”
“Mẹ , con giúp đỡ Tiểu Anh.”
“Nó học giỏi.”
“Thầy Thạch nó là mầm .”
“Không thể lãng phí .”
“Khụ khụ khụ.”
xổm đất, đến tê dại cả .
Bà ngoại vì để dành tiền cho học hành, đến t.h.u.ố.c cho cũng nỡ mua.
Còn những lời vô lễ với bà.
Lần đầu tiên.
sinh hận ý với .
Cậu như một đứa trẻ.
.
Trước mặt , ông vốn dĩ vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Mẹ, đừng nữa.”
“Con… con thể gửi tiền cho nó.”
“Coi như từ thiện.”
“Tiểu Trạch, lời .”
“Có phù hợp thì đừng buông tay.”
“Dù là ly hôn cũng đừng chê.”
“Có một mái nhà, bầu bạn.”
“Mẹ cũng yên tâm.”
“Điều tiếc nuối lớn nhất của .”
“Là thấy con lập gia đình.”
“Là với con.”
“Hồi đó quá tin nó.”
“Nó chờ con tù sẽ kết hôn.”
“Kết quả nó…”
Cậu và bằng tuổi.
Năm mười hai tuổi.
Ông bà ngoại tái hôn.
Cậu theo bà ngoại về nhà ông ngoại.
Cậu và thanh mai trúc mã, yêu từ nhỏ.
Ông ngoại cũng ý để họ kết hôn.
ham hư vinh, tham hưởng thụ.
Sau khi ông ngoại qua đời.
Bà buông thả, coi trời bằng vung.
Gây đại họa.
Cậu bà gánh tội.
Mẹ hứa với .
Đợi tù sẽ kết hôn với .
Kết quả.
Bà bỏ trốn cùng bố .
Khi tù.
hai tuổi.
Vì tiền án.
Không ai gả cho .
Cho nên đến nay vẫn độc .
Cậu vì yêu sinh hận với .
Nhìn thấy .
Là kìm mắng vài câu cay nghiệt.
ơn bà ngoại.
Mẹ tổn thương họ.
bà vẫn chịu nhận .
Cho cuộc sống nhất.
báo đáp bà.
bà cho cơ hội nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-tai-gia-bo-toi-o-nha-ngoai-den-khi-gia-me-tro-lai-tim-con/5.html.]
Bà nắm tay , dặn dò.
“Phải học hành cho .”
“Con hứa với bà ngoại.”
“Nhất định thi đậu đại học.”
thành tiếng, gật đầu lia lịa.
Trời tối hẳn.
Sấm chớp mưa gió dữ dội.
Bà ngoại trong vòng tay , thanh thản.
Sau khi lo xong tang lễ.
Cậu ném hai trăm tệ lên bàn, lạnh giọng .
“Tiết kiệm mà tiêu.”
“Nếu hứa với tao.”
“Thì dù dùng tiền lau m.ô.n.g, tao cũng cho mày.”
Nhìn theo bóng lưng .
nước mắt ngừng rơi.
Bà ngoại đúng.
Cậu chỉ là lúc chuyện thì to tiếng hơn một chút.
mở chiếc rương gỗ của bà ngoại.
Muốn cất tiền trong để dành.
Tay chạm chiếc khăn tay màu xanh bọc tiền của bà.
Mở .
Một xấp tiền đỏ ch.ói hiện mắt.
Đó là tiền bà ngoại tằn tiện dành dụm.
Dành cho .
Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.
Bà chỉ chiếc rương gỗ tủ.
ghé sát .
Giọng bà yếu ớt với .
“Tiền… học…”
vuốt ve chiếc rương gỗ.
Như đang nắm lấy tay bà ngoại.
Nước mắt vô thức ướt khăn tay.
vội lau lên áo.
Rồi đặt cả hai trăm tệ cho trong.
Đóng nắp rương .
Toàn tâm ý dồn học tập.
Thi đậu đại học là ước mơ của .
Là kỳ vọng của bà ngoại.
Cậu bao giờ về nhà nữa.
Tết Thanh Minh.
Trước mộ bà ngoại nước uống, bánh mì.
Và tro tàn của tiền giấy.
.
Là đến.
Lên cấp hai bắt đầu ở nội trú.
Hai ba tuần mới về nhà một .
Dọn dẹp nhà cửa.
Phơi chăn màn.
Mở cửa thông gió cho nhà.
Hôm đó chuẩn khóa cửa học.
Thầy Thạch đến.
Thầy đưa cho năm trăm tệ, .
“Tiểu Anh.”
“Cậu con nhờ thầy đưa cho con.”
“Bảo con ăn uống cho .”
“Đừng quá tiết kiệm.”
nhận tiền, mắt đỏ hoe .
“Thầy ơi.”
“Phiền thầy cũng với con.”
“Con nhất.”
“Thầy còn giúp con xin học bổng.”
“Bảo đừng gửi tiền nữa.”
“Cậu kiếm tiền dễ.”
“Bảo cũng ăn uống cho .”
“Chăm sóc bản cho .”
Thầy Thạch gật đầu .
“Học sinh Phùng Tiểu Anh thật sự hiếu thảo và hiểu chuyện.”
“Thầy sẽ chuyển lời cho con.”
Sau đó nhờ ai mang tiền cho nữa.
Học bổng trợ cấp và học bổng thành tích của cộng .
Trừ chi phí ăn uống.
Vẫn còn dư.
Chỉ là lâu tin tức của .
chút lo cho .
Tốt nghiệp cấp hai.
thi đậu trường trung học nhất huyện, Nhất Trung huyện.
Rất gần chỗ ở.
Cuối tuần ngoài mua sách tham khảo.
Đi .
Vô tình tới sân nhà .
lấy hết can đảm gõ cửa sơn xanh.
Người mở cửa là một phụ nữ trung niên.
ngạc nhiên mừng rỡ.
Hai chữ “mợ ơi” suýt bật khỏi miệng.
Người phụ nữ nhíu mày, lạnh giọng .
“Anh .”
“Nhà khi nào thêm một đứa cháu gái .”
Người đàn ông bước .
Tim đập nhanh.
Lòng bàn tay căng thẳng đổ mồ hôi.
Chờ mắng .
“Không quen .”
“Chắc là kẻ l.ừ.a đ.ả.o.”
“Leo quan hệ để lừa tiền.”
Nhìn hai xa lạ.
cảm thấy hụt hẫng.
hỏi họ chuyển .
Họ xua tay đóng cửa.
trong sân.
Gõ từng nhà một, hỏi tên .