MẸ TÁI GIÁ, BỎ TÔI Ở NHÀ NGOẠI, ĐẾN KHI GIÀ MẸ TRỞ LẠI TÌM CON - 4
Cập nhật lúc: 2025-12-28 15:43:36
Lượt xem: 395
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60Kv5w6q9c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
gật đầu liên tục.
Những lời của thầy đều nhớ.
Sau sẽ bao giờ xảy chuyện như nữa.
sẽ rời bỏ bà ngoại.
Gần trưa thì về tới làng.
Bà ngoại tảng đá lớn ở đầu làng.
Không bao lâu .
Đôi mắt từng trải gió sương gió thổi đỏ hoe.
tăng tốc chạy về phía bà.
Bà ngoại cũng dậy, run rẩy bước về phía .
lao lòng bà, nghẹn ngào .
“Bà ngoại, con xin , con sai .”
“Không là , là …”
Bà ngoại nhẹ nhàng vỗ lưng , nước mắt già tuôn rơi.
Để giảm chi tiêu.
Để cuộc sống của bà ngoại trở như .
đề nghị nghỉ học.
thể đồng việc.
Cũng thể giúp hàng xóm nhổ cỏ kiếm tiền.
Bà ngoại xong, gương mặt hiền từ trở nên nghiêm nghị.
“Bà còn khỏe lắm.”
“Chưa đến mức đó.”
“Bắt trẻ con kiếm tiền nuôi gia đình, thể thống gì.”
“Nếu con thật sự hiếu thảo.”
“Thì hãy học hành cho .”
“Thi đỗ một trường đại học .”
Không cãi bà ngoại.
đành trường.
dùng từng tấm giấy khen để báo đáp bà.
Bà ngoại dùng từng câu.
“Tiểu Anh nhà bà giỏi quá.”
Để động viên .
Thời gian thoáng chốc trôi qua bốn năm.
cao lên ít.
sức khỏe của bà ngoại thì còn như , ngày càng thở dốc, ăn uống ngày càng ít.
Cậu đúng như lời , thật sự hề về nhà.
Bà ngoại thường tảng đá lớn ở đầu làng, về phía xa.
Ngồi một cái là mấy tiếng đồng hồ.
Cho đến khi màn đêm buông xuống.
Hoặc gọi bà.
Bà mới chịu về nhà.
lên lớp năm.
Số chữ cũng ngày càng nhiều.
Còn đạt giấy khen trong cuộc thi toán Olympic.
Khi chạy về nhà, chia sẻ niềm vui với bà ngoại.
Bà ngoại phản ứng gì.
đầu làng tìm.
Vườn rau cũng thấy bóng dáng.
Chạy ruộng.
Vẫn .
chạy về phía núi.
Bà ngoại một cây mâm xôi.
Trong tay vẫn nắm c.h.ặ.t hai quả dại.
Tựa như sét đ.á.n.h ngang trời.
lao tới ôm lấy bà ngoại, gọi.
Mí mắt trĩu nặng của bà từ từ mở , khó nhọc .
“Đừng …”
cõng bà ngoại về nhà.
Hỏi bà khó chịu ở .
“Chỗ nào cũng , chỉ là lỡ ngủ quên thôi.”
Ngay đó bà ngoại ho dữ dội.
Trên chiếc khăn tay loang một vệt m.á.u tươi, khiến luống cuống hoảng loạn, òa .
Bà ngoại bệnh .
đưa bà bệnh viện.
Bà ngoại khó nhọc .
“Sao chữ càng nhiều càng lời .”
“Bà ngoại khi nào từng lừa con.”
“Thật sự , đừng lo.”
Bà ngoại từng lừa , nhưng bà lừa .
bên cạnh bà ngoại, cả đêm chợp mắt.
Bà ngoại cũng ngủ yên, lúc thì gọi tên , lúc tỉnh dậy, thở dài thật lâu.
Trời sáng.
xin phép nghỉ học với thầy giáo.
Giấu bà ngoại, lên huyện.
Đứng giữa phố lớn, bối rối .
Đi tìm đây.
đến chỗ thấy xe máy của .
Hy vọng thể gặp ở đó.
nơi xây , đặt đầy những dãy xe đạp ngay ngắn.
Thời gian trôi từng giây từng phút, như con ruồi đầu, chạy loạn khắp huyện.
Bà ngoại còn ở nhà cần chăm sóc.
Trong lúc lo lắng cực độ, nghĩ tới một .
Có lẽ bà chỗ ở của .
chạy như bay.
Thở hồng hộc, kiễng chân tìm kiếm trong khu chung cư.
Cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc.
Mẹ xách túi, khoác tay chú Ngụy bước từ cổng khu chung cư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-tai-gia-bo-toi-o-nha-ngoai-den-khi-gia-me-tro-lai-tim-con/4.html.]
bước nhanh tới.
Bà khựng , sững một chút, kinh ngạc .
“Tiểu Anh, con… con tới đây.”
“Bà ngoại con bệnh , con…”
Bà cắt ngang lời .
“Ôi chao con bé , bà bệnh thì tìm gì.”
“Ai mà chẳng bệnh, bệnh chẳng là chuyện bình thường .”
“Già còn bộ tịch.”
Đôi mắt đỏ ngầu của chằm chằm bà, gào lên.
“Bà ngoại nôn m.á.u mà là bộ.”
“Mẹ còn lương tâm .”
“Nói sợ báo ứng .”
Mẹ như xa lạ.
Rất lâu mới mở miệng.
“Bà gì với con .”
“Có bà bảo con chuyện với như .”
“Mẹ ngay bà chẳng thứ gì.”
“C.h.ế.t thì hơn.”
“Về mau , tiền.”
“Có tiền cũng chữa bệnh cho bà .”
Lời bà như con d.a.o khoét tim .
Nước mắt như chuỗi hạt đứt dây, rơi lộp bộp.
Người từng yêu thương nhất, trong khoảnh khắc , khiến tuyệt vọng.
chằm chằm bà, giọng run run .
“Trong lòng ngoài tiền còn gì nữa.”
Bà lạnh.
“Còn cần gì nữa.”
“Mau về , đừng đây mất mặt.”
Bà khoác tay chú Ngụy, bước nhanh rời .
“ đến xin tiền.”
“Cậu ở .”
Mẹ khựng , đầu, lạnh.
“Hắn .”
“ , sắp c.h.ế.t , thằng con hiếu thảo đó ở bên .”
“Ha ha ha, lắm.”
“Sao ở .”
“Hạng đàn ông độc nghề nghiệp như , ai đang trộm gà mò ch.ó ở .”
Gót giày cao gót của bà nện cộp cộp xuống đất, tiếng âm u đáng sợ.
theo bóng lưng bà, hét lớn.
“Mẹ…”
“Con xin .”
“Chỉ cần cho con ở .”
“Con đảm bảo tuyệt đối tới phiền nữa.”
Có lẽ bà cảm thấy đây là một cuộc giao dịch lời.
Sau khi địa chỉ của .
bắt một chiếc taxi.
Đi thẳng tới chỗ ở của .
Trong một sân nhà ở khu làng trong thành phố, phơi đầy quần áo.
Chiếc xe máy quen thuộc đỗ mái che mưa.
Bên cạnh còn xe ba bánh và xe đạp.
Người ở đây đều là dân từ quê lên thành phố thuê.
Phòng của ở tầng hai, cuối dãy.
ngoài cửa, cánh cửa sắt sơn xanh.
Hít sâu một , lấy hết can đảm, gõ cửa.
“Ai đấy.”
Cậu mở cửa.
Sững trong chốc lát.
Ông ngờ tìm đến.
“Cậu ơi, là con, Tiểu Anh.”
“Gặp quỷ .”
“Ông đây thể nào nuôi mày.”
“Mày tìm thằng đàn ông của Lý Tuyết Mai .”
“Cút…”
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng sập .
bất giác lùi vài bước.
Nước mắt xoay quanh hốc mắt.
lấy hết can đảm, gõ cửa nữa.
“Cậu ơi, con đến xin tiền.”
“Bà ngoại bệnh , ho m.á.u.”
“Cậu mau về xem bà .”
“Bà nhớ …”
Tiếng gõ cửa con ch.ó nhà hàng xóm đang ngủ trưa giật .
Nó sủa điên cuồng.
Cậu mở cửa, cau mày quát lớn.
“Đừng gõ nữa.”
“Mày hiểu tiếng …”
đôi mắt đỏ ngầu của , thành tiếng.
“Cậu ơi, con thật sự đến xin tiền.”
“Bà ngoại bệnh , ho m.á.u.”
“Cậu mau về xem bà .”
“Trong mơ bà vẫn gọi Tiểu Trạch.”
Trên mặt thoáng hiện vẻ u sầu.
Ông mấp máy môi nhưng gì.
Ông đóng cửa , chạy xuống lầu.
Chiếc xe máy “ầm ầm ầm” lao khỏi sân.
chạy ngoài, còn bóng dáng.
về đến nhà.
Trời gần tối.